THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 188

Không có hại gì hết. Tom định mang nó về phòng mình nhưng lại quyết
định bỏ nó trên cái bàn trong hành lang nơi anh bỏ đồ để bà Annette mang
tới hiệu giặt là.

“Chào buổi sáng, anh Tome!” Bà Annette nói từ bếp. “Một ngày nữa

anh lại dậy sớm quá đấy! Cô Heloise cũng vậy à? Cô ấy có muốn uống trà
không?”

Tom đi vào bếp. “Tôi nghĩ là cô ấy muốn ngủ hết sáng nay. Cô ấy

thích ngủ muộn đến lúc nào thì tùy cô ấy. Nhưng giờ tôi cần ít cà phê đây.”

Bà Annette nói sẽ bê cà phê lên cho anh. Tom lên nhà và thay đồ. Anh

muốn nhìn ngôi mộ trong khu rừng một chút. Nhỡ đâu Bernard lại làm cái
gì kỳ quái thì sao - đào một phần mộ chẳng hạn, chỉ có Chúa mới biết -
hoặc thậm chí là tự chôn mình trong đó.

Sau khi uống cà phê, anh đi xuống nhà. Mặt trời bị che và chưa lên

hẳn, cỏ vẫn ướt sương sớm. Tom nhàn tản dạo quanh các bụi cây, không
muốn xông thẳng tới chỗ ngôi mộ, phòng trường hợp Heloise hoặc bà
Annette đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh không nhìn về phía ngôi nhà vì tin
rằng mắt của một người sẽ thu hút mắt của người khác.

Ngôi mộ vẫn giống y hệt lúc anh và Bernard bỏ nó lại.
Tận mười giờ hơn Heloise mới tỉnh giấc và bà Annette chuyển lời cho

Tom, lúc ấy đang ở trong xưởng vẽ, là cô muốn gặp anh. Tom vào phòng
ngủ của cô. Cô đang uống trà trên giường.

Cô vừa ăn nho vừa nói, “Em không thích trò đùa của các bạn anh

đâu”.

“Sẽ không có trò đùa nào nữa. Anh đã lấy quần áo… ra khỏi hầm.

Đừng nghĩ về nó nữa. Em có muốn tới một chỗ dễ thương nào đó để ăn trưa
không? Một chỗ dọc sông Seine? Ăn bữa trưa muộn nhé?”

Cô thích ý tưởng đó.
Họ tìm ra một nhà hàng mới với họ trong một thị trấn nhỏ ở phía nam,

tiếc là không nằm bên bờ sông Seine.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.