THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 189

“Chúng ta có nên đi du lịch đâu đó không? Tới Ibiza nhé?” Heloise

hỏi.

Tom lưỡng lự. Anh rất muốn đi tới một chỗ nào đó bằng thuyền, mang

theo toàn bộ hành lý mà anh muốn, sách, máy nghe nhạc, màu, giấy vẽ.
Nhưng anh cảm thấy nó rất giống một cuộc chạy trốn, với Bernard, với Jeff
và Ed, và với cả cảnh sát nữa - dù họ biết nơi anh định đến. “Anh sẽ nghĩ
thêm về chuyện đó. Cũng được đấy.”

“Hy Lạp để lại trong em hương vị không mấy dễ chịu. Như rượu ouzo

vậy,” Heloise nói.

Tom muốn ngủ trưa một cách thoải mái sau bữa trưa. Heloise cũng

vậy. Cô nói là họ nên ngủ trên giường cô cho tới khi tự tỉnh giấc, hoặc đến
giờ ăn tối. Rút dây điện thoại trong phòng Tom để điện thoại chỉ reo dưới
gác, và bà Annette sẽ nhấc máy. Chính những khoảnh khắc như thế, Tom
nghĩ thầm khi lười biếng lái xe qua khu rừng trở về Villeperce, khiến anh
thích cảnh vô công rồi nghề, thay vì khá giả, và có vợ.

Tom chắc chắn không chuẩn bị tinh thần cho cảnh anh chứng kiến khi

dùng khóa mở cửa trước. Bernard đang ngồi trong một cái ghế lưng thẳng
màu vàng, quay ra cửa.

Heloise chưa nhìn thấy Bernard ngay, và hỏi, “Tome, anh yêu, anh có

thể mang cho em rượu Perrier và đá không? Ôi trời đất ơi, em buồn ngủ
quá đi thôi!”. Heloise ngã vào vòng tay của Tom và ngạc nhiên khi thấy
anh căng cứng cả người.

“Bernard đang ở đây. Em biết đấy, người Anh mà anh đã kể ấy.” Tom

đi vào phòng khách. “Xin chào, Bernard. Anh thế nào?” Tom không thể
chìa tay ra nổi nhưng vẫn gượng cười.

Bà Annette đi từ bếp ra. “A, anh Tome! Cô Heloise! Tôi không nghe

thấy tiếng xe. Hẳn là tôi điếc rồi. Anh Bernard đã quay lại này.” Bà Annette
có vẻ bối rối.

Tom bình tĩnh nói hết mức có thể, “Đúng thế. Mừng quá. Tôi đang chờ

anh ấy đây,” dù anh nhớ mình đã nói với bà Annette là anh không chắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.