THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 258

váy dài trên đầu gối của Heloise, hoàn toàn không trang điểm, lông mi
trông không giống một đống giáo mác chĩa về phía anh, Tom nghĩ. “À thì,”
anh nói, trầm tư mà thực ra chẳng nghĩ gì hết. “Nam Durango.”

“Durango là ở đâu thế?”

“Phía bắc thành phố Mexico. Không, tất nhiên tôi không thể cho cô

biết tên ngôi làng tôi sống. Đó là một cái tên Aztec dài loằng ngoằng. Ah
ha ha ha.”

“Chúng tôi đang tìm một chỗ nguyên sơ. Chúng tôi nghĩa là chồng tôi,

Zach, và chúng tôi có hai con nhỏ.”

“Cô có thể thử Puerto Vallarta,” Tom nói, và được giải cứu, hoặc ít

nhất thì được Ed Banbury vẫy tay ra hiệu từ xa. “Thứ lỗi nhé,” Tom nói và
nhấc người lên khỏi chiếc bánh trứng đường trắng.

Ed nghĩ đã đến lúc họ chuồn về rồi. Tom cũng thấy vậy. Jeff đang

thuận lợi kết bạn, nở nụ cười thoải mái, tán gẫu. Đáng tuyên dương, Tom
nghĩ thầm. Người già, người trẻ đều chỉ quan sát Tom, có thể là không dám
tiếp cận, có thể là không muốn.

“Chúng ta nên chuồn chưa?” Tom nói khi Jeff về chỗ họ.
Tom khăng khăng đòi gặp chủ nhân bữa tiệc, người mà anh đã không

gặp hoặc nhìn thấy suốt một tiếng đồng hồ anh dự tiệc. Michael là người
mặc chiếc áo parka màu đen dày cộp, mũ bỏ xuống. Anh ta không cao lắm
và có mái tóc đen cắt đầu đinh. “Derwatt, anh chính là viên đá quý trên
vương miện của tôi tối nay! Tôi không thể diễn tả hết cảm giác hài lòng của
mình lúc này cũng như biết ơn đối với mấy gã…”

Đoạn còn lại chìm nghỉm trong tiếng ồn.
Bắt tay và cuối cùng cửa cũng khép lại.
“Chà,” Jeff nói qua vai khi họ đã an toàn đi hết một tầng cầu thang.

Anh ta thì thào nói nốt. “Lý do duy nhất chúng tôi đến dự bữa tiệc này là vì
người ở đó không quan trọng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.