THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 260

Kệ cha Webster đi.
Không lâu sau, Tom đã ngồi trong khoang máy bay, bầu không khí giả

tạo, nghèo khổ của các tiếp viên tươi cười, những tấm thẻ màu vàng và
trắng ngu ngốc phải điền, những cái khuỷu tay mặc vest sát sàn sạt đến
mức khó chịu, tất cả khiến Tom phải rúm người lại tránh. Anh ước mình đã
đi khoang hạng nhất.

Anh có cần báo cho ai biết nơi anh, Tom Ripley, đã ở tại Paris không

nhỉ? Ít nhất là đêm qua chẳng hạn? Tom có một người bạn sẽ làm chứng
cho anh, nhưng anh không muốn lôi kéo thêm người khác vào cuộc vì cũng
đã quá đủ người liên đới rồi.

Máy bay cất cánh, dốc thẳng lên. Tom thấy thật nhàm chán khi phải

bay với tốc độ vài trăm dặm một giờ, chẳng nghe thấy gì nhưng lại khiến
những kẻ bất hạnh sống bên dưới phải chịu tiếng ồn. Chỉ có tàu hỏa mới
khiến Tom phấn khích. Chuyến tàu đi một mạch từ Paris lắc lư trên các
hàng ray trơn tru đi qua nhà ga ở Melun - tàu di chuyển nhanh đến mức
người ta không thể đọc được tên tiếng Pháp và tiếng Ý hai bên tàu. Có lần
Tom suýt nữa đã đi qua một đường tàu không được phép đi qua. Đường tàu
lúc đó trống không, cả nhà ga im ắng. Tom quyết định không mạo hiểm và
chỉ mười lăm giây sau, hai con tàu cao tốc bằng crom băng qua nhau, lao
như điên, và Tom đã tưởng tượng ra cảnh bị chúng nuốt chửng, cơ thể và
va-li của anh bị xé ra ném về nhiều hướng khác nhau, không thể nhận dạng
được. Tom lại nghĩ đến nó và nhăn nhó trong máy bay phản lực. Ít nhất thì
anh thấy mừng vì bà Murchison không có trên chuyến bay này. Anh thậm
chí còn liếc nhìn xung quanh để tìm bà ta khi lên khoang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.