THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 259

“Vậy nhưng theo một nghĩa nào đó thì họ quan trọng chứ,” Ed nói.

“Họ vẫn là người mà. Thêm một thành công nữa tối nay!”

Tom cho qua. Đúng là không có ai giật râu anh ra hết.

Họ thả Ed xuống đâu đó trên đường tắc-xi về.
Sáng ra, Tom ăn sáng trên giường, ý tưởng của Jeff để bù đắp chút ít

cho anh vì phải ăn qua bộ râu. Sau đó Jeff ra ngoài để lấy thứ gì đó từ một
cửa hàng bán đồ cho nhiếp ảnh gia, báo là anh ta sẽ quay lại lúc mười rưỡi -
dù tất nhiên anh ta không thể đưa Tom tới ga West Kensington được. Mười
rưỡi thành mười một giờ. Tom vào phòng tắm và bắt đầu cẩn trọng tháo bộ
râu ra.

Điện thoại reo.

Suy nghĩ đầu tiên của Tom là đừng nghe máy. Nhưng không phải như

thế sẽ có vẻ hơi kỳ quặc sao? Thậm chí là lảng tránh.

Tom chuẩn bị tinh thần chờ Webster và nghe máy, dùng giọng của

Derwatt. “Vâng? Xin chào?”

“Có anh Constant ở đó không?… Hay đây là Derwatt đấy?… Ôi, tốt

quá, thanh tra Webster đây. Kế hoạch của anh là gì thế, anh Derwatt?”
Webster dùng giọng dễ chịu thường ngày để hỏi.

Tom không có kế hoạch nào cả, đối với thanh tra Webster. “À… tôi

định về trong tuần này. Về với các mỏ muối.” Tom cười khẽ. “Và sự yên
bình.”

“Anh có thể… có thể gọi cho tôi trước khi đi không, anh Derwatt?”

Webster báo số điện thoại, cộng thêm số máy lẻ, và Tom ghi lại.

Jeff trở về. Tom đã cầm sẵn va-li trong tay, hăm hở muốn ra về. Họ

chào tạm biệt nhau một cách ngắn gọn, thậm chí Tom còn có phần qua loa
có lệ, dù họ biết, cả hai đều biết là hạnh phúc của mình phụ thuộc vào
người kia.

“Tạm biệt. Chúa phù hộ cho anh.”
“Tạm biệt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.