THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 5

CHƯƠNG 1

K

hi điện thoại reo, Tom đang ở ngoài vườn. Anh để cho bà Annette,

quản gia của anh nghe máy, còn mình tiếp tục cạo lớp rêu ẩm ướt bám chặt
lấy hai bên bậc thềm đá. Tháng Mười năm đó khá ẩm ướt.

“Thưa anh Tome!” Giọng the thé của bà Annette réo lên. “Luân Đôn

gọi!”

“Đến đây,” Tom trả lời. Anh quẳng cái bay xuống và đi lên thềm.
Điện thoại dưới tầng ở trong phòng khách. Tom không thể ngồi xuống

chiếc sô-pha vàng bọc xa-tanh vì anh đang mặc đồ Levi’s.

“Xin chào, Tom. Jeff Constant đây. Anh đã…” rè…

“Anh nói to hơn một chút được không? Đường truyền kém quá.”
“Thế này đã rõ hơn chưa? Tôi vẫn nghe rõ tiếng anh nói mà.”
Mấy người ở Luân Đôn lúc nào cũng vậy. “Chỉ đỡ hơn chút thôi.”

“Anh đã nhận được thư của tôi chưa?”
“Chưa,” Tom nói.
“Ôi. Chúng ta gặp rắc rối rồi. Tôi muốn cảnh báo cho anh. Có một…”

Rè rè, tắc bụp, một tiếng tích buồn tẻ, và họ đã mất kết nối.
“Chết tiệt,” Tom làu bàu. Cảnh báo cho anh? Có gì không ổn ở phòng

triển lãm chắc? Với công ty trách nhiệm hữu hạn Derwatt? Cảnh báo cho
anh? Tom có liên đới sâu đâu nhỉ. Đúng là anh đã vẽ ra ý tưởng về công ty
đó, và anh cũng thu được một khoản thu nhập nhỏ từ nó, nhưng… Tom liếc
điện thoại, đợi nó reo bất kỳ lúc nào. Hay anh nên gọi cho Jeff nhỉ? Thôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.