THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 6

anh nào có biết anh ta đang ở phòng triển lãm hay ở studio đâu. Jeff
Constant là một nhiếp ảnh gia.

Tom tiến lại gần ô cửa sổ kiểu Pháp mở ra vườn sau. Anh nghĩ chắc

mình sẽ tiếp tục cạo rêu thêm một chút nữa. Tom làm vườn thường xuyên,
và anh thích dành một tiếng mỗi ngày cho việc đó, cắt cỏ bằng máy cắt cỏ
đẩy tay, cào và đốt cành cây khô, nhổ cỏ dại. Đó là hoạt động rèn luyện sức
khoẻ, và anh còn có thể mơ màng giữa ban ngày ban mặt. Anh chỉ vừa mới
sờ tay đến cái bay thì điện thoại lại reo lên ầm ĩ.

Bà Annette đang tiến vào phòng khách, tay cầm một cái phất trần. Bà

ta lùn tịt và rắn chắc, tầm sáu mươi tuổi, cũng khá hăng hái. Bà ta chẳng
biết một từ tiếng Anh nào và có vẻ cũng chẳng đủ sức học dù chỉ là câu
chào buổi sáng, một việc khiến Tom hết sức hài lòng.

“Tôi sẽ nghe máy,” anh nói và nhấc điện thoại lên.
“Xin chào.” Giọng Jeff vang lên. “Xem này, Tom, không biết anh có

tới đây được không nhỉ. Tới Luân Đôn ấy, tôi…”

“Anh làm sao?” Đường truyền vẫn kém, nhưng không quá chập chờn

như lúc trước.

“Tôi vừa nói… Tôi đã giải thích cặn kẽ trong thư rồi. Tôi không thể

nói được ở đây. Nhưng chuyện này quan trọng lắm đấy, Tom.”

“Có ai phạm sai lầm gì à?… Bernard à?”

“Xét theo một khía cạnh nào đó thì đúng là vậy. Có một người từ New

York đến đây, chắc mai sẽ tới.”

“Ai thế?”
“Tôi đã giải thích trong thư rồi đấy. Anh biết là buổi triển lãm của

Derwatt sẽ khai mạc vào thứ Ba đúng không. Tôi sẽ giữ ông ta lại cho tới
hôm đó. Ed và tôi đơn giản là không rảnh.” Giọng Jeff nghe có vẻ khá bất
an. “Anh có thời gian không, Tom?”

“À… có.” Nhưng Tom không muốn tới Luân Đôn.
“Cố giấu Heloise nhé. Việc anh đến Luân Đôn ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.