THỀ NGUYỀN
Tắc Nhĩ
www.dtv-ebook.com
Chương 77
Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Âm u, ẩm ướt, quanh năm không
thấy ánh sáng, Thiên Sắc bị nhốt một mình ở thủy lao tầng dưới cùng của
Tỏa Yêu tháp. Làm bạn với nàng chỉ có nước hồ đen ngòm tanh hôi, thỉnh
thoảng có vài giọt nước nhỏ xuống cùng với ngục đá lạnh như băng sơn.
Từ sau khi Nam Cực Trường Sinh đại đế rời khỏi đây, dường như
nàng bị lãng quên trong góc tối tăm này, không ai nhớ đến sự tồn tại của
nàng, cũng không ai để ý nàng còn sống hay không.
Dựa lưng vào tường đá của ngục, nàng đứng chết lặng, mặt nước đen
ngòm tĩnh lặng không gợn sóng. Trước đây — rốt cuộc là bao lâu, nàng
cũng không nhớ rõ. Tóm lại, khi đó, bị khóa Kim Cang xuyên qua xương
quai xanh và cánh, vết thương còn có cảm giác đau, nhưng bây giờ — có lẽ
vẫn đau như trước, nhưng nàng đã tê liệt. Nàng đứng ngây ra đó, toàn thân
lạnh lẽo, giống như một thi thể lạnh ngắt, dường như đã thành một bức
tượng không sự sống. Thậm chí, nàng nghi ngờ hiện tại phần còn sống chỉ
có hồn phách của mình?
Nhưng vẫn đau, nhất là khi nghĩ đến Thanh Huyền, lòng nàng sẽ quặn
đau, mà nàng, không lúc nào không nhớ, cho nên nỗi đau khoan sâu vào
tim tra tấn mọi lúc. Thì ra, cuối cùng chỉ còn một mình nàng lẻ loi trong cõi
đất trời này, đứa trẻ hứa hẹn đời đời kiếp kiếp với nàng đã đi rồi.
Đi không trở về.
Những tiếng lách cách mơ hồ vang lên, thỉnh thoảng có tiếng xiềng
xách va chạm vào nhau, tựa như ai đó đang mở cửa sắt thủy lao.