Bây giờ, bất kỳ ai đến cũng không quan trọng, nàng không còn hiếu
kỳ cũng không hề muốn tìm hiểu, chỉ thất thần đứng trong nước, bàng
hoàng nhớ lại chuyện ngày xưa hệt như lá vàng rơi héo úa. Trên hai má,
nước mắt từ từ chảy xuống, biến thành vệt trong suốt, che đậy hết tất cả
những vết tích chỉ có riêng nàng biết…
Ánh nến đong đưa chầm chậm chiếu vào thủy lao tối om, hiện ra
khuôn mặt Hoa Vô Ngôn.
Trước đây, công tử hồ tộc Hoa Vô Ngôn cũng miễn cưỡng được coi là
một nhân vật phong nhã, coi như có chút tiếng tăm ở lục giới, yêu ma quỷ
quái, bất kể là thuộc giới nào y cũng có thể làm quen, xây dựng quan hệ
thân thiết. Hiện tại, tuy y không được như ý nguyện bái sư ở Thần Tiêu
phái, nhưng đã có tiên tịch, nên việc nhỏ to gia tăng thêm quan hệ với đám
tiên quân không phải việc khó, quả nhiên là xưa đâu bằng nay. Dù vẫn là y
bào trắng như tuyết, trong tay vẫn cầm cây quạt giấy quen thuộc, ngay cả
nụ cười khéo léo bên môi cũng vẫn vậy, nhưng khí thế toàn thân đã có nét
thần tiên.
Khi Hoa Vô Ngôn nhìn thấy Thiên Sắc trong thủy lao thì như hít phải
khí lạnh, không thể tin nổi vào mắt mình.
Đây thật sự là Thiên Sắc sao?
Mái tóc dài đen nhánh nay đã trắng như tuyết, dưới ánh nến mờ mờ,
cây trâm gỗ đàn đen vân vàng cài nghiêng trên mái tóc rối khiến người ta
không lạnh mà run, dây tua ngọc xanh lục sáng trong khiến lòng người lạnh
lẽo. Trước đây nàng vốn mảnh mai, nhưng cao ngạo độc lập, không giống
bộ dạng con bệnh. Bây giờ cũng vẫn mảnh dẻ nhưng lại gầy yếu đến da bọc
xương, kéo theo cảm giác hơi tàn sức yếu, trên lưng là đôi cánh đỏ rực như
lửa đang giang rộng.