THỀ NGUYỀN - Trang 166

mới nhận ra, trong trí nhớ của cậu sư phụ chưa bao giờ trang điểm, ngay cả
cây trâm cài đầu cũng là trâm gỗ.

Không biết vì sao, nhìn y phục màu đỏ trên người Thiên Sắc, rồi nhìn

vết mực son đỏ thẫm và nghĩ tới rượu nữ nhi hồng trong hầm, Thanh
Huyền cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Cậu biết, không phải sư phụ
không muốn bỏ bộ y phục đỏ này, mà chỉ vì trong lòng chưa quên được
người kia. Sư phụ cũng biết nữ nhi hồng trong hầm đã bị uống trộm không
còn bao nhiêu, chỉ là đã không còn lý do mở tiệc chiêu đãi người khác nên
rượu này cũng giống như lỗ hổng trong trái tim, dần tan biến theo thời
gian?

Thanh Huyền càng nhìn Thiên Sắc càng thấy bản thân xúc động. Có

thể cảm nhận được nỗi đau đớn và thất vọng ngày đó khi sư phụ bị phụ
lòng, nhưng lúc này cậu lại không biết phải an ủi như thế nào, đành kiếm
chuyện nói: “Sư phụ đồng ý cho Nhục Nhục đến Đông Cực, Thanh Huyền
không biết phải làm thế nào để cảm tạ ơn của sư phụ… Hay là, sư phụ cũng
nhận nó làm đồ đệ đi…”

“Bái sư nhận đồ đệ phải có cơ duyên, nó và vi sư không có duyên, nên

không thể nhận được.” Thiên Sắc không phát hiện ra sắc mặt của Thanh
Huyền, hơi ngừng cây bút lông sói trong tay, cũng không ngẩng đầu chỉ
bình thản từ chối quyết định của cậu. Tuy rằng xưa nay nàng rất lạnh nhạt,
nhưng đối với Thanh Huyền vẫn kiên nhẫn hơn bình thường: “Đứa bé này
ở Yên sơn được bao lâu tùy thuộc vào vận mệnh của nó, chắc chắn sẽ có
một ngày nó rời đi.”

Thiên Sắc vốn không nghĩ nhiều, nhưng Thanh Huyền lại cảm thấy

hơi đặc biệt.

Nếu bái sư nhận đồ đệ là cơ duyên thì điều này chứng minh cậu khác

hẳn trong mắt sư phụ đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.