THỀ NGUYỀN - Trang 164

Dù nói cậu lòng dạ hẹp hòi, ghi hận mười kiếp trước cũng được, cậu

tuyệt đối không muốn sư phụ và kẻ phụ tình kia nối lại tình xưa!

“Bạch Liêm tiểu sư thúc nói cho con biết.” Nghĩ đến Phong Cẩm chưa

từng gặp mặt kia, nét mặt Thanh Huyền chợt lạnh lùng, lòng nặng trĩu như
bị một tảng đá va mạnh vào, dù không hề tạo ra âm thanh kinh người
nhưng cũng không thể bỏ qua được.

Mộc Phỉ và Lam Không lại nhìn nhau, sau đó Lam Không lượm bình

rượu trống không lên gõ gõ.

“Con muốn gặp Phong Cẩm?” Dừng một chút, y kéo dài giọng, quay

đầu cười như có như không với Thanh Huyền, cuối cùng mới thốt ra điều
quan trọng nhất: “Năm năm sau, Trường Sinh sư tôn xuất quan, sư phụ con
nhất định sẽ lên Ngọc Hư Cung trên Tây Côn Luân. Nếu con có năng lực
khiến sư muội đưa con đi cùng thì sẽ biết Phong Cẩm là người như thế
nào.”

*****

Vì Thiên Sắc ra lệnh đuổi khách, Mộc Phỉ và Lam Không mặt dày cỡ

nào cũng không dám trêu chọc nàng. Thanh Huyền hứa sẽ nói giúp cho hai
người, bọn họ mới hậm hực rời đi. Lúc bỏ đi, Lam Không không quên lấy
một vò nữ nhi hồng ít ỏi trong hầm.

Nghe nói, nữ nhi hồng này là do Thiên Sắc và Phong Cẩm ủ lúc trước,

dùng để đãi khách trong ngày gả con gái theo tập tục của người phàm.
Phong Cẩm là người phàm tu tiên đắc đạo nên đương nhiên cũng nhắc đến
những tập tục này, còn Thiên Sắc vốn có tình cảm với Phong Cẩm do đó
nhớ rất kỹ. Sau khi hai người bày tỏ nỗi lòng, Phong Cẩm tự tay ủ rượu,
còn Thiên Sắc tìm thiên tàm ti dệt thành gấm đỏ. Hai người đổ rượu vào
bình, đậy nắp, phủ gấm đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.