THỀ NGUYỀN - Trang 179

Có điều từ sau chuyến đi ngày trước, thằng nhóc Thanh Huyền ngày

càng khôn khéo, chẳng dễ dàng qua mặt chút nào. Trước đây, chỉ cần dạy
hắn nửa chiêu cũng khiến hắn vui mừng cả buổi, nhưng bây giờ hắn được
Thiên Sắc đích thân dạy đạo thuật, tính tình cũng ngày càng thâm trầm, nói
gì làm gì cũng rất giỏi quan sát sắc mặt. Nói chuyện thì có vẻ rất xởi lởi tùy
tiện, nhưng chỉ hai ba câu đã lừa các sư thúc sư bá dốc sạch túi cho nhà
mình.

“Tiểu Nhục, ca ca con đâu?” Ngẩng đầu lên, Lam Không nhìn thằng

bé tròn ủm đang gặm củ khoai lang, hỏi một câu đầy châm chọc. Hừ, nhìn
thằng nhóc ngốc nghếch chưa kìa, ăn khoai lang mà cứ như sơn hào hải vị,
lại nhìn cái má phúng phính của nó giống hệt một con heo con Thanh
Huyền nuôi dưỡng!

Nhục Nhục rũ mắt liếc Lam Không, nhét củ khoai lang vào cái miệng

nhỏ nhắn, tuy không rõ nó nói gì nhưng vẫn có thể nghe được chữ quan
trọng nhất —

“… Ngủ…”

Nghe câu trả lời, Lam Không sửng sốt, lẩm bẩm: “Sao lại ngủ giữa

ban ngày thế này?” Lại nhìn tấm chăn trong rừng cây, y chép miệng thở
dài.

Thằng nhóc Thanh Huyền này, rốt cuộc là nghiện sạch sẽ đến mức nào

mà cứ năm ba ngày lại giặt toàn bộ chăn mền, giống như đó là niềm vui của
nó vậy! Chẳng lẽ vì giặt mấy thứ này mệt mỏi nên đi ngủ rồi? Nhìn số
lượng này chỉ sợ tất cả chăn mền trên Yên sơn đã bị nó giặt sạch rồi. Vậy
thì giờ nó ngủ ở đâu?

Haiii, đúng là sư phụ tính tình kỳ lạ nên đồ đệ cũng kỳ lạ không kém!

“Vậy sư phụ con đâu?” Mộc Phỉ xoa cằm, ngẩng đầu lên tiếp tục hỏi.

Tuy rằng y cảm nhận được bột khoai lang đang rớt đầy xuống nhưng vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.