THỀ NGUYỀN - Trang 209

phụ tình kia. Hắn càng kiên định và quyết tâm hơn, chớp lấy thời cơ ngẩng
đầu nhìn thẳng Phong Cẩm, sắc mặt và lời nói rất cung kính khách khí,
nhưng ánh mắt sáng như lửa đỏ, từ từ bùng cháy vĩnh viễn không thể dập
tắt.

“Sư bá muốn bàn chuyện chính sự với sư phụ đúng là Thanh Huyền

nên tránh mặt. Vốn là việc quang minh chính đại, nhưng một khi ngoài
ngoài không rõ thì lại bị có kẻ có tâm cố tình vặn vẹo, đổi trắng thay đen.”
Hắn không thèm giấu giếm, thốt ra từng chữ, khóe môi nở nụ cười lạnh
giống như thanh đao nhọn khắc từng nhát, giọng thản nhiên châm biếm:
“Chẳng còn mấy ngày nữa Thanh Huyền và sư phụ sẽ lên Côn Luân, nếu sư
bá muốn bàn chuyện đại sự chi bằng hãy đợi đến lúc đó, cần gì phải nóng
lòng như vậy?”

Phong Cẩm là người thông minh, chỉ cần nhìn ánh mắt Thanh Huyền

cũng cảm nhận được sự thù địch của tiểu sư điệt với mình. Hơn nữa, còn
thấy được tình cảm khác thường của tiểu sư điệt đối với sư phụ nó không
đơn thuần là tình thầy trò, nhưng y chỉ rũ mắt xuống.

“Nếu là việc tư thì đúng là không vội.” Cáo già đúng là cáo già, Thanh

Huyền vừa nói dứt y liền tiếp lời, cười nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi,
đôi mắt thâm trầm lóe sáng khiến người ta khó hiểu: “Có điều đây là việc
do đích thân sư tôn —”, lời nói cố ý kéo dài cùng hàm ý sâu xa, giống như
buông tay lại như giở thủ đoạn mềm dẻo làm Thanh Huyền chẳng còn cách
nào khác.

Thấy gã cáo già dùng sư tôn ép người, Thanh Huyền chẳng biết có

việc gấp thật hay không, lại thấy sắc mặt sư phụ nghiêm túc, hắn biết không
từ chối được đành phải tạm lánh mặt. Vừa thầm oán hận vừa đá tảng đá ven
đường, lòng cực kỳ uất nghẹn!

“Này, tên trai bao kia, ngươi cũng bị đuổi hở?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.