THỀ NGUYỀN - Trang 282

Hồi tưởng lại con bé năm xưa ngây thơ hồn nhiên, chỉ một lòng khao

khát thoát khỏi yêu tịch, tu đạo thành tiên, dáng vẻ nghiêm túc, nề nếp đâu
ra đấy, tuy rằng có hơi non nớt buồn cười nhưng lại khiến người ta yêu
mến. Đến hôm nay con bé đã tu thành tiên, đã thành danh cũng có bản lĩnh,
nhưng lại lạnh lùng, lãnh đạm, nụ cười lạnh nhạt tựa như một đóa hoa nở rộ
trong sớm tinh sương, nhưng trải qua một màn đao băng sương kiếm, gió
thảm mưa sầu, cho dù có kiên cường bất khuất cũng khó hồi phục vẻ dịu
dàng lả lướt thuở xưa.

Tất cả đều do nghiệp chướng của thất tình lục dục, nhi nữ tình trường

sao?

Năm xưa, vì chuyện tình cảm đột nhiên thay đổi, lòng con bé ngập

tràn phẫn nộ, oán hận khó tan, tránh ở nơi xa xôi, hoang vắng, không chịu
gặp ai, một mực nghĩ rằng mình bị phụ lòng. Mà những năm gần đây, con
bé sống ở Đông Cực, đã nhìn thấu ấm lạnh tình đời, cũng hiểu lòng người
dễ thay đổi. Nếu thật sự có thể ngẫm ra được điều gì, như vậy thì cũng
không cần e ngại biến số trong thiên kiếp sắp tới nữa.

Nhưng mà, nếu con bé vẫn một lòng không thay đổi, quấn quýt si mê

một chữ “tình”, chỉ e vạn năm tu hành sẽ bị hủy hoại trong phút chốc, cuối
cùng sẽ bị đánh về nguyên hình, trở lại yêu thân, thậm chí còn rơi vào vòng
luân hồi khó mà siêu thoát.

Bất luận là việc công hay riêng, ông nhất quyết không thể để Thiên

Sắc rơi vào kết cục như vậy.

“Đệ tử ngu đốt, hổ thẹn với sự dạy bảo của sư phụ.” Thiên Sắc hơi

thẫn thờ cúi đầu đáp, nàng không biết nên nói gì để biểu đạt sự xấu hổ của
mình.

Nàng đã giác ngộ được những gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.