THỀ NGUYỀN - Trang 316

“Thanh Huyền, lần này con nhất định phải cứu sư bá, nghe nói mới

sáng sớm sư phụ con đã đằng đằng sát khí tìm ta khắp Ngọc Hư Cung.”
Lam Không gục đầu, mặt mày xám ngoét hoảng sợ. Y hiểu rõ nơi nguy
hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất nên mưu toan tìm kiếm một chỗ trú
thân an toàn: “Nếu muội ấy thật sự nổi giận, cắt lưỡi ta…”

Nói ra đúng là tự hại mình, biết rõ Thiên Sắc là người đã nói nhất định

sẽ làm, bản thân lại như bị ma ám, hùng hổ phun chuyện chẳng biết giữ
miệng!

“Không phải sư phụ con đã cảnh cáo người đừng có đi rêu rao khắp

nơi sao?” Thanh Huyền hé đôi môi mỏng, nét mặt khẽ tươi cười nhìn Lam
Không đầy sâu xa. Từ từ dựa vào đầu giường nhàn nhã nói chuyện, lời nào
cũng mang theo ý châm chích chẳng chút đồng tình: “Rõ ràng là người tự
chuốc họa vào thân, chẳng đáng thương chút nào.”

Trước khi sư phụ cảnh cáo, hắn cũng rất muốn nói cho sư phụ biết sư

bá nát rượu là người không đáng tin lại càng không tốt tính, thay vì cảnh
cáo uy hiếp chi bằng cứ cắt luôn lưỡi lại càng an toàn hơn. Chẳng qua, hắn
lại cũng có phần hy vọng sư bá nát rượu đồn đại chuyện hắn và sư phụ thân
mật này ra ngoài nên mới không nói.

Tốt nhất là làm cho gã ngụy quân tử Phong Cẩm kia hiểu rằng sư phụ

cũng có người yêu thương không hề thua kém y!

Nghe Thanh Huyền chẳng thèm khách khí như thế, khuôn mặt hí hửng

vì xem kịch vui của Lam Không trở nên bi thương, giận dỗi: “Ngươi là
thằng nhóc vô lương tâm, sư bá ta những năm gần đây vất vả biết bao,
không sợ uy hiếp, để ngươi và sư phụ ngươi…” Nói tới đây, theo tính nết
của y là phải chen thêm vào vài từ phóng đại đầy ngạc nhiên để cho ra thật
nhiều hình tượng, nhưng vì có điều kiêng kị nên cứng lưỡi, y nháy mắt mấy
lần, khẽ ho một tiếng thay thế mấy chữ khó nói kia: “… Để ngươi với sư
phụ ngươi… Khụ khụ… Nói ra thì tất cả đều tại ngươi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.