THỀ NGUYỀN - Trang 357

Nhưng cuối cùng, y mỉm cười kỳ lạ, chẳng nói chữ nào chậm rãi cầm

cái giỏ lên, mở cửa nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Thanh Huyền vẫn thản nhiên quỳ thẳng tắp lưng.

Giây lát sau, hắn mãn nguyện nghe thấy giọng sư phụ từ phía sau.

“Thanh Huyền, ngươi đã biết sai chưa?”

Chỉ là giọng nói, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra nét mặt và thái độ

của sư phụ, tất nhiên là đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, vẻ mặt rất nghiêm túc,
khóe môi không hề cong lên ngay cả khi cười, đôi mắt tràn đầy sự lạnh
lùng.

Dáng vẻ lạnh nhạt, thờ ơ của sư phụ có lẽ sẽ khiến người khác cảm

thấy khó gần, nhưng hắn chỉ thấy sư phụ lạnh lùng nhưng thuần khiết, dù
thế gian này có nữ tử tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, cũng không thể
nào sáng bằng, không thể quyến rũ hơn.

Rõ ràng là muốn xoay người lại nhìn, nhưng hắn phải cứng rắn buộc

mình duy trì tư thế quỳ, kiên quyết lên tiếng: “Đệ tử tự nhận thấy mình
không sai.”

“Ngươi cũng tự nhận thấy mình không sai, vì sao cam tâm chịu phạt

quỳ trong này?”

Sư phụ tiếp tục hỏi, tuy rằng bước chân không hề gây ra tiếng động

nhưng Thanh Huyền có thể cảm giác được mùi hương trên người sư phụ
ngày càng rõ ràng, xem ra sư phụ đã tới gần hắn!

“Sư phụ ra lệnh cho Thanh Huyền quỳ, Thanh Huyền sẽ quỳ.” Hắn trả

lời rất trôi chảy, không hề giấu giếm đáp: “Sư phụ ra lệnh làm gì Thanh
Huyền cũng sẽ làm, dù là chết!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.