THỀ NGUYỀN - Trang 39

“Hoa Vô Ngôn, ta không muốn nghe ngươi nhiều lời nhảm nhí.”

Thiên Sắc nghiêm mặt lạnh lùng, khóe mắt hơi nhếch bắn ra tia sáng lạnh
dọa người, nàng mất kiên nhẫn đuổi khách: “Ngươi cút xéo được rồi.”

Tục ngữ có câu, mời thần dễ dàng, tiễn thần gian nan, lại không ngờ

lời này rất chính xác với kẻ mặt dày khó chơi – Hoa Vô Ngôn.

“Làm tổn hao tu vi của tiểu sinh, Thiên Sắc cô nương thấy áy náy

nhưng không biết phải giải thích thế nào, nên giờ mới vội vã đuổi tiểu sinh
đi phải không?” Gã cố tình không để ý Thanh Huyền làm mặt quỷ, xuyên
tạc ý của Thiên Sắc, phe phẩy chiếc quạt xếp một cách thong dong, tao nhã.
Cơn gió lướt qua bộ y phục trắng muốt không nhiễm bụi trần cũng tạo nên
chút hiệu ứng phóng khoáng, thoát trần: “Cô nương đừng quá bận tâm,
chẳng qua chỉ có mười năm tu vi thôi, nhằm nhò gì đâu, chỉ cần cô nương
hiểu tấm lòng của tiểu sinh là đủ rồi. Dù rằng tiên – yêu không đội trời
chung, nhưng tiểu sinh vẫn luôn khao khát phi thăng thành tiên, được thoát
khỏi yêu thân yêu tịch, không biết cô nương có thể bằng lòng giúp đỡ tiểu
sinh, cùng tiểu sinh song tu…”

Song tu?!

Tai Thanh Huyền tức khắc bắt được hai chữ mẫn cảm, cậu nổi trận lôi

đình một cách khó hiểu.

Hóa ra tên yêu hồ mặt dày mày dạn này thầm yêu trộm nhớ sư phụ,

nên thừa dịp cậu lén xuống núi, gã lợi dụng cậu để dụ sư phụ hiện thân,
mục đích lại là muốn sư phụ ‘song tu’ với gã.

Chẳng hiểu vì sao, giờ phút này nhắc tới ‘song tu’, trong đầu Thanh

Huyền lại hiện ra cảnh tượng mình và sư phụ trần trụi ở trên giường. Nhất
là vài canh giờ trước sư phụ còn bôi thuốc cho cậu, bàn tay mảnh khảnh
khẽ lướt qua lướt lại ở chỗ mẫn cảm trên lưng cậu. Lúc ấy cậu không cảm
thấy gì, giờ nghĩ lại không khỏi tâm can rối bời. Hơn nữa, cậu đang còn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.