THỀ NGUYỀN - Trang 418

“Tiên yêu khác đường, ý trời khó trái.” Thiên Sắc cười buồn, bất tri

bất giác giọng nói nàng hơi run run. Có lẽ là không thể khắc chế nỗi đau,
cũng có lẽ là khó mà kiềm nén lo lắng trong lòng, sự dao động không
ngừng lướt qua đáy mắt nàng rồi biến thành nỗi đau không màu không sắc:
“Những kẻ đi vào con đường này không ít, nhưng có mấy ai có thể không
hề chùn bước đi đến điểm cuối cùng, rốt cuộc có bao nhiêu người có được
kết quả tốt lành?”

Dường như bị ngụ ý trong lời Thiên Sắc kích thích, Bán Hạ im lặng

hồi lâu, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt y vẫn hằng khắc sâu tận đáy
lòng.

Ngày xưa, chẳng phải y cũng đã tính toán một lần như thế sao?

Nhưng cuối cùng, y đã nghĩ hết mọi cách nhưng vẫn không đổi được ý

trời. Y và nàng cũng chỉ là một đêm nhân duyên ngắn ngủi mà thôi.

Nàng có duyên và nợ của nàng, y có con đường và chí hướng của y.

Dù biết ý trời khó trái, nhưng mấy ai thật sự có khả năng đã biết nghịch
thiên mà vẫn cố làm cho bằng được?

“Thật không thể tránh khỏi sao?” Nỗi kích động khó mà áp chế của

người cùng cảnh ngộ dâng lên trong lòng Bán Hạ. Nhưng ngay lúc mở
miệng, Bán Hạ cảm thấy cảm xúc của mình đang dần dần thay đổi, từng lời
bất đắc dĩ với cảm xúc chết lặng lạnh giá ném ra khỏi đôi môi mím chặt:
“Đến cả sư phụ cũng không có cách ư?”

“Đó là kiếp nạn của muội, là muội gieo nhân, cho nên phải đến nhận

quả. Dù tránh được một lần, hai lần, nhưng sao có thể tránh được cả đời
chứ.” Thiên Sắc khẽ lắc đầu, con ngươi trong vắt bình lặng như mặt nước
hồ thu, nàng khẽ lẩm bẩm, nụ cười khổ trên môi vẫn không suy suyễn
nhưng dường như nó đang chuyển dần thành một nụ cười lạnh nhạt suy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.