THỀ NGUYỀN - Trang 589

Nói xong, y liền niệm quyết ẩn thân lủi mất, chớp mắt đã không thấy

bóng dáng.

Thấy Hoa Bất Ngôn bỏ đi, Ngọc Thự thu kiếm, không tính tiếp tục tốn

thời gian với Chu Ngưng, bèn xoay người định bỏ đi nhưng Chu Ngưng tay
mắt lanh lẹ đã nhào lên giữ chặt ống tay áo của y.

“Ngọc Thự! Huynh muốn đi đâu?” Nàng hiện tại trái ngược hoàn toàn

với bộ dạng hung dữ chửi mắng y lúc nãy, đôi mắt có một tầng sương che
phủ, khiến người ta thương tiếc.

“Nếu ngươi là đệ tử của Thanh Huyền sư huynh thì sẽ không gọi thẳng

tên ta như thế.” Lúc nãy Ngọc Thự không thể hất ra, nhớ lại lời của Hoa
Bất Ngôn, biết nàng cũng là đệ tử Thần Tiêu phái. Tính kỹ ra thì cũng là đồ
tôn của Thiên Sắc, cũng ngại khi tỏ ra nghiêm túc lạnh lùng quá mức, đành
vừa xấu hổ vừa khuyên bảo: “Ta có chuyện quan trọng, ngày khác nhất
định sẽ lên Yên sơn bái kiến Thanh Huyền sư huynh và tiên tôn, ngươi
đừng theo ta nữa.”

Chu Ngưng chơi bời lêu lổng lăn lộn ngàn năm, sao không nghe ra lời

nói có lệ của y? Kéo mạnh ống tay áo, nàng nhào lên ôm chặt thắt lưng của
y, vòng tay thật chặt, tức giận thốt lên lời thề sắt son: “Cả đời ta nhất định
phải ở bên cạnh huynh!”

“Đúng là không thể nói lý với ngươi!” Ngọc Thự bị nàng ôm như vậy,

đúng là nửa bước cũng không đi nổi, vừa lúng túng vừa xấu hổ, y chịu
không nổi hừ một tiếng đưa tay đẩy nàng ra: “Mau buông ra! Lằng nhằng
dây dưa, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?”

Chu Ngưng ôm chặt Ngọc Thự, không những không buông tay mà còn

cứng đầu cãi lại: “Trước đây huynh từng ôm ta mấy trăm năm, bây giờ
thành tiên rồi lại nói như vậy, huynh còn mặt mũi nào nói ta không ra thể
thống chứ?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.