THỀ NGUYỀN - Trang 592

vọng đến mức nào. Nhưng dù thế nào thì nàng cũng chỉ có thể đứng ngoài,
tự xúc động than thở mà thôi: “Có những chuyện không thể giấu giếm cả
đời.”

Đối với cảnh ngộ của Ngọc Thự, Thanh Huyền cũng không biết những

điều sâu xa khó hiểu trong đó: “Thật ra, dù Ngọc Thự quên Chu Ngưng
cũng không thành vấn đề, chúng ta có thể nói hết chuyện của y với Chu
Ngưng.” Hắn nghĩ mình làm đúng nhưng không rõ vì sao Thiên Sắc lại lo
sợ bất an: “Nói hết tất cả mọi chuyện không phải tốt hơn sao?”

Thiên Sắc biết hắn không hay biết những vấn đề sâu xa trong chuyện

này, chỉ mỉm cười không trả lời, đột nhiên chuyển sang đề tài khác: “Thanh
Huyền, mười kiếp trước, ngươi từng vì hoa yêu thược dược không ngần
ngại đại náo Âm ty, nếu ngươi may mắn gặp lại hoa yêu thược dược, ngươi
còn coi nàng như châu như báu nữa không?”

Không biết vì sao Thiên Sắc đột nhiên nhắc tới chuyện hồ đồ mười

kiếp trước, Thanh Huyền cảm thấy mất tự nhiên.

Hắn chỉ nhìn thấy hoa yêu thược dược một lần trên đá Tam sinh. Nếu

nói dáng người xinh đẹp thì kém xa sư phụ, còn về chân tình thì hoa yêu
kia miệng lưỡi gian dối, coi hắn như công cụ lợi dụng, sao sánh được với
sư phụ luôn cẩn thận che chở bảo vệ hắn? Nếu hắn gặp lại hoa yêu thược
dược kia, chắc chắn sẽ né thật xa, sao có thể nối lại tiền duyên?

Hắn không có tâm nguyện gì, chỉ cầu mong được ở cùng với sư phụ

trọn đời trọn kiếp, bách niên giai lão!

“Đương nhiên không.” Để thể hiện bản thân không chút do dự, hắn lập

tức thề thốt phủ nhận, để bộc lộ rõ sự toàn tâm toàn ý đối với Thiên Sắc,
hắn cực kỳ tỉnh táo giải thích: “Năm đó người thích nàng ấy không phải
Thanh Huyền, là kiếp trước của Thanh Huyền, vốn không phải cùng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.