THỀ NGUYỀN - Trang 599

Thiên Sắc hiểu rõ một khi bất cẩn nàng sẽ hoàn toàn mất hắn, bất luận

thế nào nàng tuyệt đối không để Dụ Lan đạt được mục đích.

Tựa như không tài nào chấp được kết quả mất đi Thanh Huyền, sắc đỏ

hồng trên gò má nàng hoàn toàn biết mất. Ngay lập tức, Thiên Sắc lại khôi
phục vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, ngạo nghễ như nữ tử trong lời đồn.

“Dụ Lan, dường như ngươi rất chắc chắn.” Thiên Sắc vẫn luôn nhìn

Dụ Lan, lời nàng vẫn bình thản và hững hờ, nhưng ánh mắt hơi u tối,
những lọn tóc phất qua gò má, khẽ khàng lay động. Thiên Sắc nhẹ nhàng
vươn tay vỗ vỗ lên cánh tay đang ôm chặt mình của Thanh Huyền, tựa như
trấn an hắn trước sau đó mới gỡ tay hắn ra.

Sự trấn an âm thầm, dịu dàng đó khiến lòng hắn ngập tràn ấm áp,

mang đến cảm giác kích động không thua kém gì nụ hôn trong miếu
Nguyệt lão.

Dụ Lan chớp chớp mắt, hàng mi dài khẽ chạm vào mí mắt, nàng nở

một nụ cười lạ lùng: “Thiên Sắc, không thể phủ nhận rằng, từ xưa tới nay,
vận may của ta luôn hơn ngươi một chút.” Nàng vươn bàn tay phải ra, hờ
hững co các khớp ngón tay một cách tao nhã rồi duỗi ra. Giọng điệu lười
biếng vừa ám chỉ vừa cực kỳ khiêu khích: “Tính ra, danh tiếng của ta và
ngươi cũng tương đương nhau, nhưng chúng ta lại chưa có cơ hội luận
kiếm cùng nhau.”

Thiên Sắc khẽ “Ừ”, không hề chấp nhận khiêu chiến cũng không kiếm

cớ từ chối, chỉ ôn hòa nhìn nàng ta mà không đáp.

Dụ Lan thấy Thiên Sắc không trả lời, nàng lười biếng nâng mắt lên,

tầm mắt quét qua quét lại trên người Thanh Huyền: “Chọn ngày không
bằng gặp ngày.” Thong thả ném ra một câu, nét mặt Dụ Lan đột ngột
nghiêm lại, ánh mắt chỉ trong phút chốc đã biến thành lưỡi đao bén ngót,
khiến người ta không rét mà run: “Chi bằng, hôm nay luôn đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.