THỀ NGUYỀN - Trang 612

Vô thức quay lại nhìn Thiên Sắc đang ngồi nhắm mắt ngưng thần, sự

chua chát trong lòng Thanh Huyền lắng xuống, những gì còn sót lại đều là
những tháng ngày hắn và sư phụ sớm chiều kề cận, bình yên phẳng lặng.

Quả nhiên, nhắc tới “Dụ Lan”, bàn tay đang nắm chặt run run của Cứ

Phong liền chậm rãi buông lỏng ra.

Đúng vậy, khi đó nếu không có Dụ Lan ra tay cứu giúp, đương nhiên y

sẽ bị thiêu sống.

Chẳng qua, lúc đó y chưa biết người con gái xinh đẹp trước mắt không

phải hạng người lương thiện gì. Nàng nhìn thấy y có khuôn mặt đẹp đẽ hơn
người, một thiếu niên tuyệt mỹ như thế nếu thiêu sống đúng là phí của trời,
chi bằng để hời cho nàng. Mang tâm tư như vậy, nàng liền hứng thú cứu y,
đưa y về làm đồ chơi giải sầu đùa giỡn cho vui, hưởng thụ cảm giác hoàn
mỹ mới mẻ nhất.

Dù y nhận ra Dụ Lan là yêu, nhưng đối với y mà nói nàng lại như thần

tiên. Vì lúc y cận kề cái chết, không hề có thần tiên nào trên trời giáng trần,
chỉ có nàng với khuôn mặt gian tà và nụ cười như có như không. Sau khi
trải qua biến cố tuyệt vọng nhất của đời người, y đã hoàn toàn tin tưởng
nàng, coi nàng là ánh sáng sinh mệnh duy nhất của mình. Cho nên khi đó, y
vì ánh sáng chợt lóe rồi biến mất không biết sẽ tồn tại bao lâu này mà vứt
bỏ hết tôn nghiêm, cam tâm tình nguyện theo nàng đến yêu giới.

Sao ngờ được, khi đến yêu giới y mới nhận ra, nàng không chỉ là công

chúa được đế quân yêu giới đứng trên ba nghìn thủ hạ sủng ái nhất mà còn
là loại phong lưu bại hoại khiến thế tục kinh hãi. Xưa nay, nàng yêu thích
nhất là những thiếu niên khuôn mặt đẹp đẽ, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi,
thậm chí còn nuôi một số lượng lớn công tử hầu hạ, không có phẩm hạnh,
cơ bản có thể gọi là vô liêm sĩ! Tất cả những thứ này đối với lòng tu đạo
đơn thuần xưa nay của y đúng là sét đánh giữa trời quang, khiến cho người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.