THỀ NGUYỀN - Trang 610

Chẳng hiểu sao, hắn lại nhớ tới cuộc sống của mình trước khi gặp

được Thiên Sắc.

Khi hồi tưởng tới đoạn đau đớn tột cùng nhất, Cứ Phong cảm thấy trái

tim cứng lại, giọng nói u uất trầm thấp: “Sau đó, cha ta tới nhưng khó lòng
giải thích, ông khóc lóc đau khổ, chẳng còn cách nào khác, ông đập đầu
vào bãi đá bên bờ sông, ôm hận mà chết. Tiếp đó, họ châm lửa vào đống
gỗ, khoảnh khắc đó ta nghĩ, có lẽ ta không còn đường sống nữa.” Dừng một
lúc, y lặng lẽ nhìn Thanh Huyền, sự không cam lòng, oán hận và sự bất đắc
dĩ chiếm phần hơn thoáng lướt qua mắt y: “Thật ra, ta không sợ chết, chỉ là
không cam lòng. Ta đã đọc thuộc tất cả điển tích đạo gia chỉ vì muốn tu
hành ngộ đạo. Nhưng mà ngộ đạo, giác ngộ rốt cuộc là gì? Cả đời cha ta vì
dân vì nước, còn ta một lòng cầu đạo, chúng ta chưa từng hại ai, nhưng tại
sao chúng ta lại có kết cục như thế? Cho dù thiêu sống ta sẽ cứu vớt được
sinh linh trong thiên hạ, nhưng tại sao ta phải hy sinh vì bọn họ chứ!”

Trong phút chốc, Thanh Huyền không biết nên đáp thế nào.

“Trên đời này, vốn không có đạo.” Như đang trút giận, Cứ Phong nắm

chặt đôi tay, đấm từng vết thật sâu trên bờ cát ven sông, rồi tiếp lời: “Người
đời không phân rõ thật giả, họ ích kỷ, miệng ngập tràn những lời nhân
nghĩa đạo đức, lễ nghĩa liêm sỉ. Nhưng kết quả là, họ làm ra những việc còn
chẳng bằng cầm thú!”

Hết chương 58

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.