THỀ NGUYỀN - Trang 609

Cứ Phong cười đau khổ, đầu lông mày hơi nhíu lại, cất giọng trầm

thấp kể lại câu chuyện năm xưa của mình.

“Cha ta là quan phụ mẫu một phương, ông cẩn trọng tận tụy cai quản

quận huyện mình khiến dân chúng an cư lạc nghiệp, cho đến khi ông được
năm mươi tuổi mới có được đứa con trai độc nhất là ta. Lúc ta sinh ra trời
ban điềm lành, có một vị đạo sĩ đi ngang qua nhà ta, chẳng biết có phải y ăn
nói quàng xiêng hay không mà y phán ta là thiên thần giáng thế, tạo phúc
cho nhân gian. Sau đó, mẹ ta mắc bệnh rồi mất, cha ta đưa ta theo một ẩn sĩ
học đạo, chỉ mong một ngày nào đó ta có thể đắc đạo phi thăng, tu thành
chánh quả.”

Cứ Phong hồi tưởng lại quãng thời gian bình lặng nhưng hạnh phúc

ngọt ngào đó, tựa như một ngọn lửa ấm áp có thể sưởi ấm tri giác cứng đờ
lạnh lẽo của y giờ phút này: “Năm ta mười lăm, quê nhà ta gặp nạn hồng
thủy liên tiếp, cha ta là quan phụ mẫu địa phương. Dù ông đã dùng hết khả
năng cũng chẳng thể giúp được gì. Theo sau thiên tai là ôn dịch, toàn bộ
quận huyện không mất mười thì cũng chết chín. Triều đình phái người đến
chẩn tai, nhưng quan viên chẩn tai lại cấu kết với gian thương, muốn đem
lương thực cứu trợ thiên tai bán ra ngoài, làm chuyện trái lương tâm để
kiếm chác, không may chúng bị cha ta phát hiện. Trong lúc oán hận, chúng
mua chuộc đám bà đồng, phán rằng nếu ta là thiên thần giáng thế thì chỉ
cần dùng ta hiến tế trời đất, nạn ôn dịch sẽ được giải trừ. Người đời ngu
muội không phân rõ thật giả, họ không quan tâm những năm qua cha ta tạo
phúc cho quê nhà, họ ích kỷ chỉ nghĩ tới bản thân nên xâm nhập vào nhà ẩn
sĩ bắt trói ta lại, chất củi xung quanh muốn biến ta thành tế phẩm thiêu
sống.”

“Sau đó…” Thanh Huyền nhìn sườn mặt Cứ Phong, hắn bỗng thấy

câu chuyện như một vò rượu mạnh rót vào lòng hắn, đến cả dòng máu tuôn
trong mạch cũng bỏng rát vì rượu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.