THỀ NGUYỀN - Trang 608

“Cơ thể ta giờ đã đến giới hạn… Có lẽ… sáng mai ta sẽ hồn phi phách

tán…” Cứ Phong cười khổ sở, sắc mặt y trắng xanh, hơi thở y vừa nhẹ vừa
nhanh như rất đau đớn, từng lời thốt ra cực kỳ khó khăn. Y đẩy bàn tay
Thanh Huyền đang đỡ mình ra, thất tha thất thểu lùi về sau, bước chân lảo
đảo. Cổ họng ngòn ngọt, máu tươi lập tức trào ra khóe môi, chất lỏng đỏ
tươi từng giọt từng giọt vương bên khóe môi: “Ta biết, nàng sẽ làm bất cứ
điều gì vì ta… Nhưng mà… Ta không muốn thấy nàng vì ta mà… rơi vào
bước đường cùng…”

Quả thật, nếu muốn cướp lấy cơ thể Thanh Huyền trong tay Thiên Sắc

là việc cực kỳ khó khăn, mà bây giờ lại còn có Phong Cẩm đang đuổi theo
đòi lại cửu chuyển chân hồn đan. Cứ Phong không sợ nỗi khổ chết yểu
mười kiếp khi bước vào luân hồi, y chỉ sợ mình liên lụy Dụ Lan khiến nàng
không còn lối thoát.

Thiên Sắc nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát, nàng vươn tay điểm vào

trán Cứ Phong, nàng độ chân khí và tu vi của mình để giảm bớt cơn đau
cho y.

Dù sao Cứ Phong là mượn xác hoàn hồn, khi thân thể mục nát, y sẽ

cảm nhận rõ nhất từng chỗ mục rửa, nỗi đau tê tim xé phổi, không thể trốn
tránh.

Qua một nén nhang, sắc mặt Cứ Phong dịu đi đôi chút. Thanh Huyền

nhìn những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên thái dương y, hắn khó tránh khỏi
hơi nghẹn ngào: “Ngươi không sợ nàng bỏ ngươi lại rồi không về nữa
sao?”

Cứ Phong khẽ cười, giọng cười khàn khàn trầm ấm, từng lời y nói đều

tràn ngập đau thương như có rất nhiều điều cảm khái, mà sự xót xa là thứ
hắn đã nhấm nháp hàng trăm hàng ngàn lần: “Nếu nàng thật sự bỏ đi không
về nữa, có lẽ ta sẽ thanh thản hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.