THỀ NGUYỀN - Trang 606

xăm. Khi mở mắt ra, y lẳng lặng nhìn nữ tử mình một lòng yêu thương.
Một lớp sương mờ giăng kín đôi con ngươi u ám nhưng lại sáng trong lạ
lùng, bóng dáng nàng giống hệt một chiếc thuyền cô độc lướt qua đáy mắt
y, rồi trôi bồng bềnh trong lòng y.

“Tốt! Nếu chàng còn nhớ, vậy đừng nhiều lời.” Dụ Lan khẽ nhếch

miệng, ngay đến khi gặp phải biến cố cũng bình tĩnh lạ lùng, một nụ cười
lười biếng nở trên khuôn mặt xinh đẹp: “Chàng còn nhớ lời thề ngày đó thì
ta cũng nhớ lời thề ngày xưa của ta, cho nên chàng cứ ngoan ngoãn chờ ta
quay về.”

Cứ Phong không nói gì nữa, chỉ xoay người sang chỗ khác như muốn

bước đi.

Ngay vào lúc Dụ Lan đắn đo nên đối phó với Phong Cẩm và Thiên

Sắc như thế nào, thì Cứ Phong lại đột ngột dồn hết sức lao thẳng vào Thanh
Huyền!

Thiên Sắc đang đứng cạnh Thanh Huyền, sao có thể để Cứ Phong thừa

cơ kia chứ?

Chưa đầy một chiêu, “Lục Tiên kiếm” đã gác lên chiếc cổ mảnh khảnh

trắng trẻo của Cứ Phong, chỉ cần nàng hơi mạnh tay một chút sẽ lập tức
khiến Cứ Phong đầu rơi xuống đất, hồn phi phách tán!

“Cứ Phong!”

Dụ Lan sững sờ thét lên, nhưng còn e dè thanh kiếm Lục Tiên đang

đặt trên cổ Cứ Phong, cho nên không dám làm liều.

Trong tích tắc, Thanh Huyền xem tình thế mà như đột ngột nắm được

điều gì đó. “Dụ Lan, Cứ Phong bây giờ nằm trong tay ta, nếu ngươi thức
thời thì ngoan ngoãn giao cửu chuyển chân hồn đan ra đây!” Thần thái
Thanh Huyền mang ba phần hả hê, bảy phần khoa trương, hắn đứng cạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.