THỀ NGUYỀN - Trang 604

Phong Cẩm không đáp, đôi mắt sâu xa như có thể bắt lấy hồn phách

người khác, ngũ quan góc cạnh rõ ràng. Phong Cẩm chỉ hơi gật đầu, thậm
chí y còn chưa từng mở miệng đòi cửu chuyển chân hồn đan.

Trong chớp mắt, Dụ Lan bỗng nhận ra chút ít manh mối, nàng nảy ra

một ý định. Dụ Lan không chớp mắt nhìn Phong Cẩm, nàng khẽ nhếch một
nụ cười yếu ớt, ngữ điệu khá là hoang đường nhưng ánh mắt lại cực kỳ
nghiêm trang: “Nghe kể năm xưa hai người các ngươi đã liên thủ phong ấn
“Bách ma đăng”, hôm nay ta may mắn lĩnh giáo bản lĩnh của hai người các
ngươi, cũng xem như không uổng công tu hành.” Dừng một lát, con ngươi
sâu thẳm ngập tràn châm chọc, mắt nghiêng nghiêng lạnh lẽo nhìn Thiên
Sắc vẫn luôn yên lặng, giọng nói cũng mang theo hơi gió lạnh: “Có điều,
đôi tình nhân cũ các ngươi có còn ăn ý và tâm linh tương thông như ngày
trước không?”

Nét mặt Phong Cẩm cứng lại tựa như bị lời khiêu khích của nàng chọc

giận, thanh kiếm Tru Tiên cũng lấp lóe ánh sáng âm u.

“Dụ Lan, đừng…” Cứ Phong thấy tình hình không ổn. Trong tình thế

cấp bách, y lo lắng khẽ gọi Dụ Lan. Mmặc dù y đang cực kỳ kiềm chế nhẫn
nại, nhưng đôi tay vẫn run lên không kiềm được. Vốn rằng Dụ Lan đánh
một trận với Thiên Sắc, dù chưa chắc sẽ thắng, nhưng ít ra còn có năm
phần thắng, nhưng bây giờ Phong Cẩm đến đã hoàn toàn thay đổi tình thế.
“Nàng đánh không lại hai người họ đâu, chi bằng đưa cửu chuyển chân hồn
đan cho họ đi.”

Tuy là nói như thế, nhưng y thừa biết tính tình Dụ Lan cố chấp, khăng

khăng làm theo ý mình, cho dù va vào đá đầu rơi máu chảy cũng nhất quyết
không chịu thua.

Quả nhiên, đôi con ngươi Dụ Lan trầm xuống, nhướng đuôi lông mày,

nàng tỏ vẻ bất mãn với lời khuyên can của Cứ Phong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.