THỀ NGUYỀN - Trang 615

huyết dâng trào, lời nói thoảng qua như mây khói, vốn hoàn toàn không để
tâm. Cho nên, ngày đó, y hỏi lại thật cẩn thận, nàng chỉ tựa vào lòng y, nhẹ
nhàng hỏi lại một câu —

Phải thích nhiều như thế nào, mới nguyện lòng theo đuổi một linh hồn

phóng đãng không biết kiềm chế mà không oán than không hối tiếc?

Khoảnh khắc đó, y bỗng nhiên hiểu được tất cả, không hề nghi ngờ

cũng không còn sợ hãi.

Tâm ý của y đối với nàng thế nào, thì nàng cũng như thế.

Nhưng người và yêu vốn không chung đường, đùa giỡn một phen thì

không sao, nhưng nếu thật tâm mong muốn nắm tay nhau dài lâu thì không
khác nào người ngốc nói mê. Dù sao, nàng cũng là công chúa yêu giới bất
tử, còn y chỉ là một người phàm, cảnh xuân tươi đẹp chỉ trong chớp mắt,
trọn đời của y đối với nàng chỉ là khoảnh khắc mà thôi. Vì phải sống trong
yêu giới, thân thể của y đã không chịu đựng nổi, già đi rất nhanh, chỉ mấy
năm đã thế suy sức yếu. Vốn không mong đợi nàng sẽ làm chuyện gì ngạc
nhiên, nhưng nàng lại thật sự hết lòng tuân thủ lời thề hẹn. Nàng không
ngần ngại vứt bỏ đế vị yêu giới, chấp nhận bị trục xuất suốt đời. Dẫn y đi
khắp lục giới mấy ngàn năm qua, không ngừng tìm kiếm thân thể để sống
nhờ, kéo dài lời thề ước “Đời đời kiếp kiếp chỉ đôi ta”.

Thấy Cứ Phong hơi ngây người, sắc mặt dịu hơn vừa rồi rất nhiều.

Thanh Huyền khẽ thở dài, ngẩng đầu lên đã thấy mây đen tan đi, ánh trăng
nhè nhẹ len qua làn sương mờ nhạt, bầu trời trong veo tràn đầy ánh sáng
trong màn đêm yên tĩnh. Vầng sáng lành lạnh chiếu xuống mặt sông An
Trữ phẳng lặng xa xăm, sóng nước lăn tăn lan tỏa, dần bao phủ tất cả.

“Ta biết, trong mắt ngươi vốn đã không còn đạo lý gì nữa.” Thanh

Huyền thản nhiên cười khẽ, nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.