THỀ NGUYỀN - Trang 617

“Thật ra, so với việc có được thân thể bất tử, ta chỉ mong muốn có cuộc
sống bình an, hạnh phúc.”

Thanh Huyền chợt im lặng không trả lời được.

Cứ Phong nói không sai, theo tính tình của sư phụ, nếu thật sự không

thể bảo vệ hắn chắc chắn sẽ tự trách cả đời, đương nhiên cũng không để Dụ
Lan và Cứ Phong sống yên ổn qua ngày.

“Ngươi đã từng trải qua loại cảm giác này chưa?” Cứ Phong ngẩng

đầu, đôi mắt vốn sáng lấp lánh chợt trở nên ảm đảm như sông cạn nước,
yên lặng nhìn Thanh Huyền.

Thanh Huyền vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, không nghĩ thêm được gì

nữa, chỉ thuận miệng đáp: “Cảm giác gì?”

“Dụ Lan thực sự là một cô gái rất mạnh mẽ, tuy rằng thích làm theo ý

mình, cũng quen tôn thờ cái tôi của mình, mỗi lần gặp nguy hiểm đều là
nàng đứng trước ta, che mưa chắn gió cho ta.” Cứ Phong nhìn Thanh
Huyền, bên môi hé nụ cười khổ sở: “Cũng giống ngươi phải không? Lần
nào cũng là sư phụ ngươi che chở ngươi, giống như chim non dưới đôi
cánh của nàng. Nàng vì ngươi phải trải qua ngàn vạn khổ sở, băng qua gió
tuyết mưa sa, mà bản thân ngươi hoàn toàn không giúp được gì…” Đúng
vậy, cho tới nay, y thường cố ý giận dỗi, ghen tuông, nóng nảy, tính tình
càng lúc càng giống trẻ con, Nhưng khắp lục giới mênh mang, có ai hiểu
được nỗi khổ sở trong lòng y? Năm đó là chàng thiếu niên nồng nàn, thuần
khiết như nước. Rồi sau đó hết lần này đến lần khác đổi qua những cơ thể
trẻ trung, nhưng hồn phách lại giống như sỏi đá trải qua mưa gió, vỡ nát,
loang lổ vết tích. Cơ thể này rất trẻ trung, đẹp đẽ, tràn đầy nhiệt huyết,
nhưng nào phải thân thể của mình, sao có thể chịu đựng được trái tim chai
sạn, già nua đã trải qua mấy ngàn năm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.