THỀ NGUYỀN - Trang 684

Có lẽ vì gió tuyết quá to, trời quá lạnh, con chim tước dù co rúm cơ

thể lại để chống lạnh nhưng vẫn không thể đỡ hơn chút nào, tuyết đọng
ngày càng nhiều đã bẻ gãy nhánh cây nó đang đậu, với nó mà nói việc đó là
trời long đất lở, nó bị rơi xuống dưới. Nam tử khẽ mỉm cười, không hề
nhúc nhích, rồi nhẹ nhàng khép mắt lại.

Quả là may mắn vì con chim tước đã rơi vào vạt áo hắn, nếu nó rơi

xuống tuyết cho dù không ngã chết cũng sẽ bị tuyết vùi lấp. Con chim tước
kia không ồn ào, ầm ĩ như các loài chim khác, nó im lặng dựa vào ngực
hắn, sưởi ấm cơ thể nó bằng nhiệt độ cơ thể hắn.

Chẳng ai biết nam tử này sẽ nhập định bao lâu trong gió tuyết, tóm lại

khi con chim tước kia chui ra khỏi vạt áo của hắn cũng là lúc băng tan tuyết
rã, xuân về hoa nở.

Cho đến khi con chim tước kia cất cánh bay đi, nam tử mới khẽ cười

rồi mở mắt…

Trong tích tắc đó, Thanh Huyền cũng mở choàng mắt ra.

Ánh mặt trời vàng rực chiếu qua song cửa sổ, quả hơi chói mắt.

Khoảnh khắc ấy, trước mắt Thanh Huyền là một vùng trắng mờ ảo tựa như
đang đứng trong trời băng đất tuyết, hắn hơi mơ màng không rõ mình đang
ở trong giấc mơ hay là đang tỉnh táo. Tim hắn đập nhanh không rõ nguyên
nhân, theo bản năng hắn siết chặt vòng tay, khi cảm nhận Thiên Sắc vẫn
còn nằm trong lòng mình, hắn mới thoáng yên tâm. Sau đó, hắn hơi nhỏm
người dậy ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Thiên Sắc, một cảm giác mãn
nguyện khó nói nên lời ngập tràn cõi lòng, hắn cũng không để tâm đến giấc
mơ kỳ lạ vừa gặp lúc nãy.

Trời đông hiếm khi có ánh nắng rực rỡ thế này, xem ra mặt trời đã lên

cao. Thanh Huyền ngắm nhìn dáng ngủ say sưa của Thiên Sắc, hắn thầm
cười xấu xa, có lẽ tối qua hắn khiến nàng mệt mỏi quá rồi. Đoán rằng sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.