THỀ NGUYỀN - Trang 697

hoảng hốt, hắn chỉ cảm thấy mặt như tê liệt, không biết bản thân nên biểu
hiện thế nào để đối mặt với tình huống này?

Nên ngạc nhiên?!

Nên vui sướng?!

Hoặc là nên đau lòng?!

“Mấy ngày nay đệ bỏ đi đâu, có biết lúc nào ca ca cũng lo lắng cho đệ

hay không? Trong chớp mắt, khuôn mặt nhỏ bé ngay ngắn của Nhục Nhục
đã thành gầy đen méo mó. Trong lòng Thanh Huyền rất khó chịu, trái tim
như bị rút lại, giống như một cây kim châm siêu nhỏ cực kỳ sắc bén bất
ngờ đâm vào tim không kịp đề phòng, đau đến mức phải hít mạnh: “Sao đệ
lại biến thành thế này?”

Nhục Nhục là một người phàm không biết gì về đạo thuật. Lại còn là

một đứa trẻ thiểu năng, xưa nay ngây thơ, khờ khạo, không rành thế sự, từ
lúc theo sư phụ đến Đông Cực cũng chưa từng xuống khỏi Yên sơn, sao có
thể thừa dịp hắn và sư phụ lên Ngọc Hư Cung biến mất không thấy tăm
hơi? Nhục Nhục rốt cuộc là tự bỏ đi hay bị người khác dẫn đi? Bây giờ sao
lại lưu lạc đến thành Ninh An? Bộ dạng chật vật của nó cuối cùng là đã trải
qua chuyện gì?

Thanh Huyền có rất nhiều thắc mắc và nghi ngờ. Trong lòng hắn biết,

Nhục Nhục là một đứa trẻ thiểu năng, từ nhỏ đầu óc đã mơ hồ, nói năng
không rõ ràng, dù có hỏi cũng không ra nguyên nhân. Nhưng chỉ chớp mắt,
hắn đột nhiên hiểu ra, năm đó một mình sư phụ xuống núi tìm hắn ở rừng
khóc đêm rốt cuộc là tâm tình như thế nào. Sự lo lắng khắc sâu này lúc nào
cũng quẩn quanh trong lòng, khiến người ta không sao gánh vác nổi! Nghĩ
đến bản thân từng tùy hứng khiến sư phụ tức không được, giận không
xong, phạt cũng không ổn, đáy lòng hắn dâng lên sự áy náy sâu sắc, cảm
thấy trong lồng ngực cực kỳ khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.