THỀ NGUYỀN - Trang 72

Ngôn là gì nên Thanh Huyền khẽ cười, vươn tay phủi phủi những mẩu cỏ
và bùn đất dính trên đầu, học theo ngữ khí lãnh đạm, bình thản trước sau
như một của Thiên Sắc cất tiếng thong thả: “Gì nào, ta và sư phụ tính ra
cũng là đồng môn, cho dù là song hành hay song tu cũng không vi phạm
luật lệ do sư tôn Thần Tiêu phái của chúng ta định ra, hình như việc này
chả liên can gì đến tên yêu hồ bốc mùi nồng nặc nhỉ? Chẳng hiểu sao ngươi
lại rảnh rỗi lo chuyện bao đồng!”

Hoa Vô Ngôn bị câu chế giễu “bốc mùi nồng nặc” làm cho giận xanh

cả mặt, gã khẽ hừ, dường như đem sự ghen tuông và châm biếm biến thành
khinh miệt vô tận: “Hừ, thầy trò các ngươi làm chuyện cẩu thả thế mà còn
dõng dạc như lẽ phải ở đời. Các ngươi cũng không ngẫm lại xem tuy việc
đó hợp với luật lệ của Thần Tiêu phái, nhưng nó lại trái với luân thường
đạo lý của người trong thiên hạ!”

Từ bé đến lớn Thanh Huyền chưa từng đọc sách, tuy biết chuyện thầy

trò yêu đương là không đúng lắm, nhưng đột nhiên nghe Hoa Vô Ngôn
nhắc tới “Luân thường đạo lý” sâu xa huyền bí thì cậu hơi sửng sốt, trong
phút chốc không biết nên trả lời thế nào cho phải.

“Hoa Vô Ngôn, cái miệng chưa từng ăn chay của ngươi giờ lại đột

ngột nói ra lời đạo mạo nghiêm trang thế này, thật khiến ta mở rộng tầm
mắt.” Thiên Sắc thấy Thanh Huyền đột ngột ngẩn người, nàng bèn thong
dong tiếp lời, cũng không vì Hoa Vô Ngôn đánh đòn phủ đầu mà hoang
mang bối rối. Giọng nói xa thẳm vẫn luôn bình thản và trấn tĩnh, tựa như
lời thì thầm du dương uyển chuyển của làn gió trong đêm trăng non yên
tĩnh.

Nghe thấy giọng nói bình thản của sư phụ, Thanh Huyền tựa như uống

được thuốc an thần. Cậu vốn đang nghẹn lời không biết phải trả lời thế nào,
chỉ trong khoảnh khắc đã khôi phục lại cái miệng nhanh nhảu khéo léo:
“Yêu hồ, con mắt nào của ngươi thấy ta và sư phụ làm việc cẩu thả?” Cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.