THỀ NGUYỀN - Trang 732

Đúng vậy, giữ lấy thật nhanh, nhanh đến mức không cho hắn không

gian riêng, cho nên chuyện gì cũng không bỏ qua, việc gì cũng đều sắp xếp
thật tốt cho hắn.

“Sư phụ, người không thể bảo vệ ta, nhân nhượng ta mãi như thế

được, nếu không, ta thật sự chỉ có thể đứng sau người trọn đời, làm tiểu
lang quân ấm ức mà thôi.” Nhận thấy những lời vừa nói có phần nặng nề,
Thanh Huyền nhỏ giọng, hơi ái náy: “Sư phụ, ta thật sự không muốn lại gọi
người là sư phụ, ta hy vọng đôi tay của ta không chỉ để ôm người, mà còn
có thể bảo vệ người!”

Những lời này khác hẳn những lời hùng hồn trước đây, mộc mạc

không chút hoa mỹ. Không phải hứa hẹn, không phải thề ước, chỉ là một sự
cầu xin nhỏ nhoi hy vọng xa vời, chỉ như vậy đã hoàn toàn thể hiện rõ tâm
ý của hắn.

Đừng đánh giá hắn quá cao, hắn chỉ là một nam tử hai mươi tuổi, chưa

sống được bao nhiêu năm, đương nhiên cũng có khát khao, có phiền não,
cũng đôi khi cáu kỉnh khi nhìn thấy những thứ không vừa mắt.

Thiên Sắc không ngẩng đầu, chỉ thở dài như là cố ý tránh ánh mắt hắn.

“Ngươi cầm máu trước đã rồi nói sau.” Nàng nhìn vết thương vẫn đổ

máu không ngừng, đột nhiên không dám vươn tay ra, sợ rằng sự bảo vệ
không kìm lòng được lại biến thành một sự áp đặt, thậm chí có thể bóp chết
hắn. Đành phải thản nhiên lên tiếng, sắc mặt dần khôi phục lại lại sự xa
cách và thâm trầm: “Muốn ôm ta cũng được, bảo vệ ta cũng thế, dù thế nào
ngươi phải giữ được tính mạng trước đã, nếu không nói gì cũng chỉ là nói
suông.”

Hết chương 67

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.