THỀ NGUYỀN - Trang 730

Thanh Huyền im lặng thật lâu, hàng lông mày nhíu chặt như đang

ngây người nhìn vết thương không khép miệng trên tay mình, lại nhìn dòng
máu đỏ thẫm chảy chậm dần vì bị Thiên Sắc ngăn lại.

Không khí trầm mặc khiến người ta thật khó thở.

“Sư phụ, rốt cuộc người còn giấu ta những chuyện gì nữa?” Một lúc

sau, rốt cuộc Thanh Huyền đã liên tiếng. Hắn không nhìn về phía Thiên
Sức, chỉ nhìn chằm chằm cổ tay mình. Đôi đồng tử đen láy chợt trở nên
lạnh lẽo, sâu thẳm, ngay cả những lời thốt ra cũng mang theo sự cứng rắn
không thể chối từ. Vừa thốt ra, hắn rút bàn tay trong tay Thiên Sắc về, vết
thương vốn đã ngừng chảy máu đột nhiên bắn ra tung tóe, tạo thành một vệt
đỏ kiều diễm trong không trung!

Đó không phải chất vấn, cũng không phải lên án, mà giống như một

lời tự vấn bất lực gần như tuyệt vọng.

“Thanh Huyền…” Thiên Sắc nhìn máu tuôn ra khỏi tay hắn, vết

thương không vì nàng ngăn chặn mà khép lại, ngược lại nó càng sâu hơn,
máu cũng chảy càng nhanh. Nàng nhíu mày.

Thanh Huyền nhìn chằm chằm bàn tay mình, cảm giác nóng bỏng khó

nói thành lời dâng lên theo dòng máu kia. Cái nóng này giống như lửa đốt,
dù vẫn cháy nhưng không quá đau đớn, lại mang đến cảm giác lạnh lẽo như
khoan vào tim. “Sư phụ, ta hiểu, từ trước tới nay lúc nào người cũng bảo vệ
ta, làm chuyện gì cũng vì tốt cho ta, sợ ta bị thương, sợ ta khổ sở, sợ ta
không thể chấp nhận sự thật. Nhưng sư phụ, chẳng lẽ người không sợ ta
đứng dưới sự bảo vệ của người, sẽ vĩnh viễn không thể tự đứng thẳng sao?”
Hắn thản nhiên cười khổ một tiếng, chậm rãi buông tay xuống. Trên mặt
đất nhanh chóng tạo thành một mảng đáng sợ, giống như một vết thương có
sự sống không cách nào tiêu diệt, đâm vào mắt, khoan vào tim. “Hơn nữa,
ta ngày càng cảm thấy, trước mặt người, ta hoàn toàn giống đồ bỏ đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.