trong đôi mắt mờ mịt mang theo sự khẩn cầu không thể che giấu, chứng tỏ
hắn không trả lời nổi: “Ta là ai… Rốt cuộc ta là ai…”
Đúng vậy, rốt cuộc hắn là ai?
Đây là một tình huống đột ngột, hắn chưa bao giờ tự hỏi vấn đề này!
“Ngươi là Thanh Huyền.” Thiên Sắc lẳng lặng nhìn hắn, bất ngờ chủ
động cầm tay hắn, bình thản thốt lên bốn chữ.
“Ngươi là Thanh Huyền.” Bốn mắt nhìn nhau, nàng lặp lại lần nữa,
như một câu bùa chú mê hoặc, khắc thật sâu bốn chữ này vào tâm trí hắn.
Đôi mắt lạnh nhạt kia vẫn nhìn hắn không chớp, bất kể là một sự thay đổi
nhỏ hay bất kỳ động tác nào, thậm chí đôi mắt mờ mịt của hắn thay đổi góc
nhìn cũng không hề bỏ qua. Tay nàng trước giờ vẫn lạnh lẽo, nhưng khi
chạm vào bàn tay ấm áp của hắn lại như một liều thuốc khiến người ta tỉnh
táo ngay lập tức, trái tim bối rối bình tĩnh lại, suy nghĩ trở nên thanh tĩnh,
xóa sạch mọi sự mịt mờ lẫn khó xử của hắn.
Đúng vậy, trước mười kiếp hắn là ai, từ đâu đến, những vấn đề này
quá xa vời, cần gì hắn phải hao tâm tổn sức khổ sở suy nghĩ, cần gì phải để
ý đến thế?
Điều hắn cần xác định thật ra rất đơn giản…
Hắn là Thanh Huyền.
Cuộc đời này, hắn, là Thanh Huyền chỉ thuộc về một mình Thiên Sắc,
từ nay về sau, đời đời kiếp kiếp đều như vậy.
Nắm chặt bàn tay Thiên Sắc, giống như nắm thật chặt số mệnh, bỏ qua
những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, Thanh Huyền mới cảm thấy an tâm
nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra, trái tim thấp thỏm không yên đã hoàn toàn
bình tĩnh. Khi nhìn Bạch Liêm, hắn rất bình thản, sắc mặt tỉnh táo giống