THỀ NGUYỀN - Trang 751

“Bất kể là sư phụ hay thê tử của hắn, bất cứ ai muốn làm hắn bị

thương, đều phải bước qua muội trước. Chỉ cần muội còn ở đây, nhất định
sẽ bảo vệ hắn chu toàn.” Những lời của nàng không hề trau chuốt, mỗi từ
đều nhắm thẳng vào điểm mấu chốt, chỉ như sóng khẽ gợn nhưng vẫn chấn
động tinh thần: “Trong mắt muội, từ trước tới giờ hắn luôn là Thanh
Huyền.”

Cuối cùng, nàng khẽ mỉm cười, rất nhẹ, nhưng cực kỳ kiên định đáp

lại một câu: “Hắn, cho tới bây giờ vẫn luôn là hắn.”

Khoảnh khắc này, đừng nói Bạch Liêm mà ngay cả Thanh Huyền cũng

giật mình vì những lời này của nàng, không nói lại được lời nào.

Đặc biệt, nàng gọi hắn là “đứa trẻ…”

Đứa trẻ, đúng vậy! Trong mắt nàng, dù hắn lớn thế nào cũng vẫn là

một đứa trẻ. Lúc nàng dẫn hắn lên Yên sơn, hắn chỉ mới mười mấy tuổi, dù
đã già dặn trước tuổi, có cẩn trọng hơn nhưng vẫn là một đứa trẻ. Bây giờ
tuy đã trưởng thành, nhưng đối với nàng tất cả đều không có gì thay đổi.
Trước đây, nàng xuất hiện vì bảo vệ sinh mạng của hắn, bao dung tất cả
mọi thứ thuộc về hắn, yêu thương, chăm sóc, bảo vệ, dạy dỗ. Thì tại sao
bây giờ phải vì sự phân biệt nam nữ, vì quan điểm thể diện, vì sự tự tôn của
nam tử mà nhất định phải phá vỡ sự cân bằng này?

Thật ra, ở bên nhau như thế này đã là sự ngọt ngào không thể mong

chờ hơn được nữa rồi.

Đã có lúc hắn hiểu lầm sự ngọt ngào này, không thèm tuân theo mà

tùy hứng làm bậy. Bây giờ mới phát hiện, mỗi khi nàng đứng trước mặt
hắn, là đôi vai mảnh khảnh kia gánh hết trách nhiệm yêu thương thầm lặng.

Yêu thương ngưỡng mộ một người con gái như vậy, vốn phải chuẩn bị

tâm lý hơn người. Giống như Dụ Lan và Cứ Phong, hắn thấy hai người rất
hòa hợp nên có chút hâm mộ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Cứ Phong đâu phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.