THỀ NGUYỀN - Trang 752

người mặt dày, bên nhau mấy ngàn năm y và Dụ Lan đều phải trả giá, giày
vò lẫn nhau, đương nhiên hiểu rõ có được sẽ có mất.

Bỏ được, bỏ được, không có bỏ sao có được?

Thiên Sắc muốn qua những lời này tỏ rõ thái độ với Bạch Liêm, cho

dù là âm mưu hay dương mưu nàng đều chẳng quan tâm, thứ nàng bận tâm
chỉ có Thanh Huyền mà thôi. Cái gọi là dốc sức bảo vệ chu toàn cũng
không phải lời nói suông, nếu đã nói nhất định phải làm được.

“Nhưng muội —” biết tính nàng đã nói là sẽ làm, hơn nữa lại kiên

quyết đến vậy, sắc mặt Bạch Liêm hơi ảm đạm, vừa nóng ruột vừa lo lắng.

“Tiểu sư huynh, muội biết huynh muốn tốt cho muội.” Lúc này, như

đã quyết tâm, Thiên Sắc lại ngắt lời Bạch Liêm. Cười thanh thản, nhẹ như
gió thoảng mây trôi, giống như nhớ lại lúc còn tu luyện với Bạch Liêm ở
Tây Côn Luân. Khi đó, dù nàng yêu Phong Cẩm, nhưng Bạch Liêm thật sự
là tri kỷ của nàng. “Trước đây, huynh đã phải chịu phiền phức vì muội một
lần rồi.” Bên môi vẫn giữ nụ cười khẽ, tim nàng sáng trong, lần đầu tiên
thẳng thắn và thành khẩn bày tỏ với sự day dứt của y: “Cảm giác áy náy
này, muội đã mang trên lưng quá lâu rồi. Tình cảm và sự bảo vệ của huynh
đối với muội, muội không thể báo đáp. Tiểu sư huynh, muội thật sự rất mệt
mỏi.” Nói đến đây nàng hơi rũ mắt, giống như muốn che giấu cảm xúc gì
đó.

“Cho nên —” nhấn mạnh âm cuối, Bạch Liêm lại nhíu mày, y là người

hiểu biết đương nhiên hiểu ý nàng. Tình cảm sâu sắc khó nói thành lời
khiến y run rẩy, ngón tay cũng khẽ run. “Cho nên, muội muốn phân rõ giới
hạn với ta.”

Y và nàng, chưa bao giờ khách sáo đến vậy. Giờ phút này nàng lại tỏ

ra khách sáo như lời trăn trối, khiến y cực kỳ khó chịu.

Thiên Sắc không nói gì, như cam chịu tất cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.