THỀ NGUYỀN - Trang 88

mà thôi, cố ý ho khẽ mấy tiếng gượng gạo chuyển sang chuyện khác: “Tiểu
sư huynh, về chuyện muội muốn mượn Cờ chiêu hồn —”

Tuy chuyển chủ đề hơi gượng gạo nhưng cũng thu hút sự chú ý của

Bạch Liêm, giảm bớt lửa giận hừng hực trong lòng y.

“Ta có thể cho muội mượn Cờ chiêu hồn nhưng —”. Y dừng lại,

dường như đang suy xét gì đó. Sau đó đến bên cạnh Thiên Sắc, đôi mắt
phượng hẹp dài như bị xóa sạch ánh sáng vốn có, ảm đạm nặng nề pha lẫn
sắc lạnh, lại mang theo sự dịu dàng không nói nên lời: “Thiên Sắc, mỗi lần
muội đến Cửu Trọng Ngục đều vội vội vàng vàng, những năm gần đây lại
trốn trên Yên sơn đóng chặt cửa không ra ngoài. Bao lâu nữa muội mới lại
như ngày đó cùng tiểu sư huynh uống rượu trên đỉnh Côn Luân, không say
không về?”

Nhìn bộ dạng xúc động hiếm thấy của y, giống như chợt nhớ lại hồi ức

vui vẻ thời thanh mai trúc mã ngày xưa.

Giọng Bạch Liêm vang lên rõ ràng, chậm rãi bên tai, nhưng Thiên Sắc

vẫn im lặng. Một lúc sau nàng mới đáp lại, khóe môi nở nụ cười như có
như không, cân nhắc trả lời cho có lệ: “Nhất định sẽ có cơ hội.”

Biết lời nàng lơ đãng như vậy nhất định sẽ không thực hiện, Bạch

Liêm đương nhiên không nhân nhượng, lập tức nương theo tình thế: “Nếu
nhất định có cơ hội, chi bằng hôm nay đi.” Y chậm rãi lấy pháp khí trấn giữ
U Minh điện – Cờ chiêu hồn – đưa cho nàng. Sau đó, cố ý nhấn mạnh từng
chữ, khóe môi thoáng hiện nét cười rất nhẹ nhàng, ẩn sâu trong đáy mắt có
chút u ám: “Trước giờ Tý, tiểu sư huynh chờ muội.”

Câu này mới nghe thì không có ý gì, nhưng trong lòng Thiên Sắc biết

rất rõ. Giờ Tý hồn phách Cổ Huệ Nương sẽ bị đưa vào hỏa ngục, đốt cho
hồn phi phách tán, nếu trước giờ Tý nàng không thể mang Cờ chiêu hồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.