Huyền à Thanh Huyền, không biết lúc này chàng có thể nhớ lại điều gì
không…
Muốn nói chuyện, nhưng nàng biết bản thân không thể nói được một
lời, chỉ đứng tại chỗ như cây cọc gỗ, để mặc cho chờ mong và xúc động
trăn trở trong lòng, hệt như kim đâm, khiến cả người run rẩy.
Thì ra, hắn còn nhớ nàng…
Còn nhớ rõ ràng…
“Ngươi —” nhìn thấy dáng vẻ kỳ lạ của nàng, Bình Sinh khẽ nhíu
mày, ánh mắt sáng ngời chiếu rọi trên khuôn mặt băn khoăn phức tạp của
nàng, càng khiến thân hình nàng run rẩy.
Hắn tự nhận tuy xưa nay hơi nghiêm khắc, nhưng không đến mức
đáng sợ vậy chứ? Chẳng qua chỉ bảo nàng đứng lại thôi, sao lại biến thành
bộ dạng không ngờ được như thế?
Chẳng lẽ, hắn, thực sự đáng sợ đến vậy sao?
Tuy có nghi ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại, cuối cùng xác định chuyện có liên
quan đến nàng, hắn chợt nhíu mày. Thu lại mọi cảm xúc, sắc mặt trầm lắng,
giọng vang dội, thanh thoát rõ ràng từng từ: “Thảo nào thấy ngươi quen
quen, ngươi chính là tiểu tước nhi trên Vân Vụ sơn lúc trước phải không?”
Tiểu tước nhi!?
Thiên Sắc giật mình, cảm thấy cách xưng hô này rất quen, nhưng
trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được vì sao nó lại tồn tại.
Nếu nàng nhớ không lầm, hình như trước kia Yêu Kiêu Quân cũng
từng gọi nàng như vậy, giọng điệu trêu đùa ngả ngớn khiến người ta rất khó
chịu.