THỀ NGUYỀN - Trang 913

“Nguyên quân đại nhân —” chưa bước vào cửa lớn của Thần Tịch Ty,

người còn ở trong sân, đã nghe giọng Hồng Dược nũng nịu kéo dài đến
phát ớn, ngọt ngấy ập thẳng vào lòng người.

Vừa nghe giọng nói này, Chu Ngưng không chịu nổi phải rùng mình,

bị chất giọng ngọt ngấy kia khiến cho nổi da gà.

“Hồng Dược!” Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, khi người vừa đẩy

của bước vào, Chu Ngưng đã đen mặt, ném luôn cuốn sách đang cầm trong
tay xuống đất, mặt mày nhăn nhó quát lên cảnh cáo: “Ngươi đừng có hét
toáng lên nũng nà nũng nịu như vậy nữa được không!?”

“Chu Ngưng cô cô, ta —”, ở đây ngay cả Bình Sinh cũng nói chuyện

nhỏ nhẹ với nàng, tiểu nha đầu này đã bao giờ gặp ai ghét bỏ trách mắng
mình như Chu Ngưng đây đâu, không rõ vì sao lại đắc tội với người khác.
Chợt nàng thấy tủi thân vô cùng, mắt ngập nước như sắp rơi lệ, một lúc sau
mới nhẹ nhàng đáp lại: “Đế quân sai ta đến gọi Nguyên quân đại nhân.”

“Ngươi về Tử Vi điện báo lại với Đế quân trước, ta sẽ qua sau.” Vân

Trạch thấy bộ dạng tủi thân của Hồng Dược, bất đắc dĩ ngừng dọn dẹp sách
vở, bảo nàng trở về trước, lại thấy nàng cúi thấp người rồi lấy tay áo lau
nước mắt, chỉ đành thở dài.

“Nghe nàng ta gào ầm lên như vậy, ta rất nhức đầu!” Liếc nhìn Hồng

Dược rời khỏi đó, Chu Ngưng vừa nhỏ giọng thầm oán, vừa giận dữ cúi
người nhặt cuốn sách lên, hung hăng phủi bụi trên đó: “Đúng là một con
nhỏ không hiểu chuyện, không biết giữ miệng, chẳng rõ ngày ngày nó ở
trên Tử Vi điện sao Đế quân chịu nổi!”

Thật ra, không phải Chu Ngưng chướng mắt cái tính nói năng nũng

nịu của Hồng Dược, chỉ là Hồng Dược là “lễ vật” do Tử Tô đưa tới, nàng
lại có thù riêng với Tử Tô nên coi Hồng Dược như thế thân của Tử Tô, nhìn
kiểu gì cũng không vừa mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.