THỀ NGUYỀN - Trang 914

Nhìn Chu Ngưng căm giận bất bình, lại nghe hết mấy lời nàng lẩm

bẩm, Vân Trạch nguyên quân phải cười thầm trong lòng, nhưng vẻ mặt lại
rất nghiêm túc: “Chu Ngưng cô cô, nhớ ngày đó cô cô vừa tới Tử Vi viên
còn nói nhiều hơn nàng ta gấp mấy lần, không hề thua kém chút nào.”

“Nguyên quân đại nhân!” Vừa nghe những lời trêu chọc này, Chu

Ngưng giận dỗi giậm chân, dỡ hết đống sách Thần Tịch đang sắp xếp
xuống thành đống hỗn độn: “Nếu đã ghét ta như vậy, Nguyên quân đại
nhân còn gọi ta tới đây dọn dẹp đống sổ sách ghi chép này làm gì? Ngài tự
dọn dần dần đi!”

Nói xong, nàng xoay người hất mặt, hừ một tiếng, không thèm quay

lại bước thẳng ra ngoài, để lại Vân Trạch nguyên quân nhìn đống hỗn độn
kia cười khổ không ngừng.

…Y chỉ nói thật thôi mà… Quả nhiên, trước mặt phái nữ không thể

nói thật… Trước mặt Chu Ngưng cô cô — được rồi, ngoại trừ Ngọc Thự
tiên quân, những người không liên quan vẫn nên cố gắng ăn nói ngon ngọt
đi… Nếu không, phụ nữ trả thù thật đáng sợ…

Y vừa suy nghĩ vừa đi đến Tử Vi điện, không ngờ lại nhìn thấy cảnh

Bình Sinh vừa xử lý công văn vừa nói chuyện với Hồng Dược lúc này vẫn
mặt mày tủi thân hai mắt đẫm lệ, cũng là những câu không đầu không đuôi

“Ta nhớ, trước đây ngươi rất thích ăn hạt hướng dương…”

Vừa nghe câu này, Vân Trạch nguyên quân giật mình liếc sang nhìn

Thiên Sắc bên cạnh, thấy nàng khẽ cúi đầu mài mực, tay dường như hơi run
run, sắc mặt vẫn không thay đổi.

“Đế quân nhớ nhầm rồi.” Tim y đập nhanh hơn, vội vàng tiếp lời, tươi

cười cung kính, nhìn vẻ mặt mịt mờ của Hồng Dược mà lòng hơi lo sợ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.