THỀ NGUYỀN - Trang 916

màu đỏ…” Y nói sâu xa, nhìn về phía Hồng Dược, thầm đau xót trong
lòng.

Thật ra, y rất khâm phục Thiên Sắc. Một người con gái, bị tước tiên

tịch, phế tu vi, nhốt trong Tỏa Yêu tháp hơn trăm năm không thấy ngày
đêm, bây giờ phải kiên cường như thế nào mới có thể nhìn người mình yêu
ngay trước mắt lại không nhận ra? Lúc Đế quân chuyển thế yêu nàng cũng
không phải không có nguyên nhân, dù sao một nử tử như nàng có thể nói là
vô cùng hiếm hoi.

Dù thương xót nàng, cũng chỉ có thể than thở một câu “Số mệnh trêu

ngươi.”

“Đế quân thích màu đỏ sao?” Nghe những lời thẳng thắn không ngại

ngùng này, Hồng Dược cũng không hiểu rõ thâm ý sâu xa, nhưng mặt càng
đỏ hơn, cuối cùng vốn chưa từng trải nên chuyển hết đề tài không rõ ràng
này qua Thiên Sắc, vô tư nói: “Thảo nào Thiên Sắc cô cô hay mặc áo đỏ,
thì ra là vì Đế quân thích màu đỏ, ngày mai Hồng Dược cũng đổi màu đỏ.”

Vân Trạch nguyên quân sửng sốt, quay đầu lại thì thấy đúng là Thiên

Sắc mặc nguyên bộ đồ màu đỏ, còn Bình Sinh cũng vì lời nói của Hồng
Dược mà quay sang nhìn Thiên Sắc. Y than thầm trong lòng, vốn định
chuyển đề tài, không ngờ lại biến khéo thành vụng thế này!

Đúng là tự làm bậy thì không có đường sống mà!

Nhận ra Bình Sinh đang nhìn mình, Thiên Sắc hơi mất tự nhiên,

nhưng vẫn cẩn thận che giấu hết cảm xúc.

Thật ra, đối với tiểu nha đầu Hồng Dược kia, nàng không ghét cũng

không thấy phiền phức, chỉ là không có cảm giác nên tới giờ cũng coi như
không nhìn thấy. Đối với nàng, ở lại Tử Vi viên chỉ có lý do duy nhất là để
nhìn thấy Thanh Huyền — Đúng vậy, trong mắt nàng, tuy Bình Sinh không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.