THỀ NGUYỀN - Trang 992

Lời mắng này chẳng khác nào ném hòn đá vào trong mặt nước tĩnh

lặng tạo nên từng vòng gợn sóng. “Đệ làm càn?” Bình Sinh nheo mắt lại,
chằm chằm nhìn Hạo Thiên, sâu trong con ngươi đen bắn ra tia lửa, Bình
Sinh không bỏ qua một biểu cảm nhỏ bé nào trên khuôn mặt Hạo Thiên,
giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Rốt cuộc đệ đã làm bậy chuyện gì, đệ cũng
muốn nghe xem sao.”

Được rồi, cho dù hành động của hắn là vi phạm thiên luật, phải chịu

trách phạt thế nào hắn cũng sẽ không oán hận, nhưng cái tội “làm loạn” này
tại sao lại rơi xuống đầu hắn?

Cho dù hắn muốn tìm đối tượng để song hành song tu, dù rằng Thiên

Sắc cũng không phải đối tượng có thân phận phù hợp với thần vị của hắn,
thì đó cũng là việc riêng của hắn chứ?

Chuyện này đáng xé ra to lắm sao?

“Bây giờ sắp đến trận chiến thần ma, mà đệ lại…” Hạo Thiên sa sầm

mặt, nhất thời khó kiềm chế cơn giận suýt nữa đã buột miệng nói ra, y đành
phải hít sâu một hơi cố sức đè nén cơn giận muốn bùng nổ trong đáy lòng,
cố ý dùng lời mơ hồ không rõ để khuyên nhủ: “Đây chẳng phải làm loạn thì
còn là cái gì?”

Là trách hắn không thèm bận tâm khi đối đầu với kẻ địch sao?

Bình Sinh lạnh lùng nhìn Hạo Thiên, cũng không màng ở đây là Cửu

Tiêu điện, dưới chân bức tượng các vị thần khai thiên lập địa mà hai huynh
đệ ruột thịt lại đối chọi gay gắt.

Hạo Thiên hậm hực, vẫn cố nén giận, nhưng vì biết rõ tính Bình Sinh

nên không tiện nói thêm: “Tiểu yêu tước kia đang ở đâu?” Hạo Thiên
nghiến răng nghiến lợi hỏi, ánh mặt lộ rõ sát khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.