THEO ANH ĐI ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI - Trang 135

Mặt hồ nước trở màu đỏ loang lổ. Đó là màu của nền trời, cái màu của

những vệt sáng cuối ngày, tuy ít mà le lói cả một vùng. Nền trời nhuốm đỏ
ấy đã đưa cái ồn ào kia đi, đưa luôn cả những bộn về trong lòng anh.

Một cô gái đi cùng bạn trai, nắm lấy tay anh ta, chỉ về phía cuối chân

trời, cười rạng rỡ:" Anh xem kìa, trời đẹp quá!"

Chẳng hiểu sao anh lại thấy bầu trời ấy cô đơn và sầu tủi lắm vậy.

Những vệt đỏ đỏ hồng hồng cứ quấn lấy nhau tạo nên một cung sáng diệu
kì như bức sơn mài cuối chân trời. Nhưng cái diệu kì ấy phải chăng mang
một chút gì đó buồn man mác, dẫu sao cũng chẳng vui tươi gì khi những tia
sáng lẻ loi cuối cùng của ngày ấy cũng vụt tắt.

Giữa khoảng không còn chút dư tàn cuối ngày ấy, tiếng sáo diều ngân

nga, hệt như tiếng gọi níu kéo trong vô vọng. Tiếng sáo cứ ngân mãi, ngân
mãi mà ánh sáng cũng có dừng lại đâu, nó vẫn tắt dần, tắt dần, nhường chỗ
cho màn đêm đấy thôi.

- Lại sắp hết ngày rồi, anh nhỉ?

Một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo mà rất đỗi quen thuộc vang lên.

Đôi bàn tay mềm mại ấy ân cần khoác chiếc áo lên vai anh.

Thiên Vũ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tuyết Xuân.

- Sao thế? Anh lại đang suy nghĩ về việc gì à?

Anh kéo cô vào lòng, đôi tay nhẹ vuốt mái tóc mềm mượt ấy, mắt vẫn

dõi theo từng tia sáng vụt tắt cuối chân trời:

- Ánh sáng tắt thật nhanh, hoàng hôn...cũng thật chóng tàn...

- Cơ mà em thấy nó cũng đẹp lắm chứ?- Cô mỉm cười, ánh mắt ôn nhu

nhìn anh." Anh xem, chẳng phải trước khi tắt chúng đã cố hết sức để tỏa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.