THEO ANH ĐI ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI - Trang 70

vui sướng cười mãi không thôi. Bàn tay nó nhỏ nhắn và mềm mại, dẫn dắt
hắn trở lại những kỉ niệm xưa trong giây lát bất chợt. Hắn mỉm cười, và trái
tim hắn lấp lánh hạnh phúc, khoảnh khắc ấy,dù không hiểu có chuyện gì
xảy ra, nhưng vẫn thật thơ mộng và lãng mạn, hệt như một bức tranh rực rỡ
sắc màu do chính định mệnh, chính tình yêu tạo ra, đẹp đẽ, sinh động vô
cùng...

Hộc... Hộc... Cả lũ thở bở hơi tai khi đến cổng trường. Thế là năng

lượng buổi sáng đã sớm đi tong. Đám bạn này cũng kì lạ thật. Lúc thấy
Quân thì cắm đầu chạy, giờ đến trường rồi, thở chưa xong thì đứa nào cũng
mắt chữ A mồm chữ O, đơ ra như tượng. Đông Quân mặt bỏ bừng bừng,
thở không ra hơi:" Làm cái khỉ gì thế? Tôi gọi mà chạy là sao?" Cả lũ khóc
cũng không được, cười cũng không xong...

- Thì cứ tưởng muộn rồi chưa sao... Cậu một tháng 30 ngày thì 29

ngày đi học muộn, làm bọn này tưởng...

- Thế đồng hồ đâu mà không nhìn? Hả?- Quân hét lên, giải phóng toàn

bộ nội lực.

Châu Ngọc mặt nhăn nhó:" Thấy huynh thì chắc chắn là muộn rồi,

xem đồng hồ làm gì cho mất thời gian ra..."

Tuyết Xuân đưa ra bộ mặt ngạc nhiên không tả xiết cùng chất giọng

nâng tầm vấn đề:" Hôm nay... Hàn đại thiếu gia cuốc bộ đi học, Đông Quân
sư huynh lại đi học sớm cùng chúng ta..."

- ÔI THẦN LINH ƠI, TRỜI SẬP!!!- Cả lũ đồng thanh, đuổi nhau

chạy vào lớp...

Những ngày tháng cuối cùng cũng dần qua...

Ngày thi đại học rốt cục cũng đến cùng một cơn mưa dữ dội, khoảng

thời gian hai ngày trời thấm thoát qua mau, mọi việc đã xong xuôi, hồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.