THEO ANH ĐI ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI - Trang 99

Mãi sau, bác mới thấy một cô bé tầm 12, 13 tuổi tất tưởi chạy đến,

cảnh tưởng thảm khốc diễn ra làm cô ngất lịm tại chỗ, rồi lại giật mình tỉnh
dậy, gào khóc ầm ĩ. Cô bé hốt hoảng tiến lại gần thi thể của ba mẹ mình, rồi
lại nhất lịm một lần nữa. Người ta nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện gần
nhất, tiêm cho cô liều thuốc an thần. Mất ba, mất mẹ, mát cả gia đình trong
một đêm, còn gì đau đớn hơn nữa, từ giờ cô phải sống sao đây...

Nói đến đây, bác Tư rơm rớm nước mắt, Tuyết Xuân cũng khóc, Tiểu

Vũ nghe vậy cũng thấy đau lòng, nhẹ nhàng an ủi cô.

Tới giờ nghĩ lại, cô vẫn khóc... Cô nhớ ba mẹ, nhớ đưa em gái hay

khóc nhè của mình...

Nói về vụ thảm án hôm đó, bác Tư, vì quá đau lòng mà không làm

được gì. Các đồng nghiệp trong nhà đài có chụp ảnh và quay lại quang cảnh
lúc đó. Nghe tin có người đến mua lại tài liệu, bác đã copy tất cả ra thẻ nhớ
rồi giấu đi. Biết có người sẽ đến tìm mình để mua chuộc, vì không để người
bạn quá cố chết một cách oan uổng nên bác Tư đã quết định nghỉ việc để
tránh hậu hoạ.

Mãi đến bây giờ, bác mới yên tâm giao chúng cho một người mà bác

hết mực tin tưởng- cũng là người mà con gái bác thương yêu- cậu Hoà con
chú Hùng. Sở dĩ bác không gửi cho Tuyết Xuân vì bác không tìm được địa
chỉ của cô từ sau vụ tai nạn ấy. Căn nhà mà Tuyết Xuân đang ở là căn nhà
bí mật mà ba mẹ cô mua lại ngay trước ngày ra đi. Vậy mà không ngờ rằng,
ngày hôm nay chúng lại đến tay cô...Âu cũng là duyên phận...

Nhưng có một điều làm cô kinh ngạc mà cảm thấy sợ hãi: Những

người mua chuộc đó là người của Thanh Long bang.

Tai sao họ phải làm vậy? Rốt cuộc học có mưu đồ gì? Cái chết của cha

mẹ cô có liên quan gì đến chúng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.