THI NHÂN VIỆT NAM - Trang 116

Đây băng tuyết, giữa mù Á Đông tê tái,

Rơi, rơi, rơi... và bao phủ đồng quê;

Con đường làng hiu quạnh ngủ say mê,

Cây trắng xóa, cửa nhà đều trắng xóa...

Người ta tưởng lạc loài vào đồng mả,

Chung quanh mình vây kín bức màn tang...

Đây hoàng hôn. Vài tia nắng gần tàn

Còn sáng sót trên đồi cây xanh đậm;

Lũ xe gỗ nặng nề bò chậm chậm

Chở nho về. Mấy thiếu nữ xinh tươi,

Chân bước theo và môi nở nụ cười,

Đôi má chín hơn buồng nho chín thắm...

Đây dòng suối reo cười. Đua lội tắm,

Đoàn tiên nga để lộ tấm thân ngà;

Nước hôn chân... Sương thoa phấn màu da,

Hoa cỏ mởn tranh nhau cài mái tóc...

Cặp ngỗng trắng xinh xinh như bạch ngọc

Ngẩng cổ nhìn, say đắm đẹp thần tiên...

Đây nghênh ngang, pho tượng đá Đế Thiên

Lăn tròng mắt tròn xoe, đang đố thách

Thời gian thử gội phai màu cẩm thạch

Nhưng Thời gian khuất phục muốn xin hàng;

Mưa không tuôn, gió lặng, sấm không vang,

Trời nhạt nhạt sắp buông lời thân thiện...

... Bao cảnh ấy trong trí tôi hiển hiện,

Nối bật lên trước mắt nhắm lờ đờ

Mỗi khi thèm xa lạ, tôi ngồi mơ,

Và mở cửa thả hồn đi du lịch...

(Lời tim non)

NGHỈ HÈ

Sung sương quá, giờ cuối cùng đã hết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.