MỘNG TUYẾT
Chính tên là Lâm Thái Úc (đáng lẽ là Út, nữ văn sĩ nhận tên mình là út). Sinh ngày 9 janvier 1918 ở làng Mỹ Đức (Hà Tiên). Chỉ học
trường hết bực sơ đẳng, rồi luyện tập quốc văn ở Trí đức học xá.
Hai bài thơ trích sau đây rút trong tập Phấn hương rừng.
Trong những người do Trí đức học xá đào luyện ra thì Mộng Tuyết có đặc sắc hơn cả. Nhờ Ô.
Đông Hồ nói giùm, tôi được xem tập Phấn hương rừng của nữ sĩ. Tập thơ bìa thếp vàng, giấy tàu
tốt, chính nữ sĩ viết và vẽ để làm vui riêng trong khuê phòng. Nét bút hoa mỹ, nét vẽ phóng túng,
thỉnh thoảng lại chen vào ít câu chữ Hán cũng của Mộng Tuyết, thực là một cái thú cho người xem.
Còn thơ, hoặc nhẹ nhàng hí hởn, hoặc hàm súc lâm ly, hoặc nhớ nhung bát ngát, hoặc xôn xao
rạo rực, tổng chỉ là lời một thiếu nữ, khi tự tình, khi đùa giỡn, khi tạ lòng người yêu. Người xem
thơ bỗng thấy lòng run run như được đọc thư tình gửi cho một người bạn: người thấy mình đã
phạm vào chỗ riêng tây của một tâm hồn, trong tay dường như đương nắm cả một niềm ân ái.
Nhưng có một điều đáng suy nghĩ: người thiếu nữ trong tập thơ này có làm cho ta quên những
thiếu nữ do trí tưởng thi nhân đàn ông tạo ra không? Nàng, một người đàn bà thiệt, nàng có đàn
bà hơn những người đàn bà khác trong tưởng tượng kia không? Dầu sao, có những lời thơ như câu
sau này tả cảnh xuân:
Chốn buồng khuê, xuân đến thăm em.
Hay như bài đề tặng bộ Việt Pháp tự điển
[135]
, những lời tuy bình dị mà có một vẻ yêu kiều
riêng tưởng ngòi bút đàn ông khó có thể viết ra được.
Août 1941
DƯƠNG LIỄU TÂN THANH
Trân trọng mạc giao hành khách thủ