THIÊN HẠ ĐỆ CỬU - Trang 146

- Anh đã thắng đúng không?

Địch Cửu có cảm giác Phỉ Khải cũng không hề đơn giản, thân thủ của

anh ta chắc cũng không kém. Huống chi Phỉ Khải đã dám lấy Đại Hành
Môn Lục ra đặt cược thì chắc chắn đã nắm chắc phần thắng.

Phỉ Khải cười buồn bã:

- Thắng thì sao chứ? Tôi đã thắng trận đấu đó. Kết quả là trọng tài lại

tuyên bố tôi phạm quy.

- Anh làm gì mà lại phạm quy?

- Bởi vì lôi đài Thái Bình có quy định là trận đấu chỉ kết thúc khi có

một người mất mạng. Mà tôi chỉ đánh bại đối thủ, lại không giết anh ta, đây
chính là lý do bọn họ nói tôi phạm quy. Lúc đó tôi thấy không ổn liền bỏ
chạy. Kết quả là tôi đã trúng hai phát súng, nếu không phải là Cẩm San
đúng lúc đến đó cứu tôi, lại may mắn tìm được anh làm phẫu thuật thì trên
đời đã không còn Phỉ Khải này nữa.

Phỉ Khải nói xong thì lại lần nữa cúi chào Địch Cửu.

- Vậy anh còn muốn cứu con mình nữa không?

Phỉ Khải thở dài lắc đầu, ước chừng qua hai, ba phút mới chậm rãi trả

lời:

- Nuôi dưỡng hắn lớn lên, lại dùng mạng của tôi để cứu hắn như vậy

cũng đủ rồi. Về sau tôi còn muốn làm cho Phỉ gia một ít việc.

Thời Cẩm San đã nhìn ra Địch Cửu không hiểu, nên vội vàng giải

thích:

- Thật ra nó cũng không phải con ruột của Khải ca, cho nên anh ấy

không thể truyền lại Đại Hành Môn Lục cho nó. Vì vậy mà trong lòng luôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.