THIÊN HIỂU - Trang 18

buông, nhưng mà Dục Dao đâu có nhiều thời gian để nhởn nhơ với hắn
đâu…

Đứng trên con đường lớn có đôi ngã rẽ, Dục Dao chẳng thèm liếc nhìn

Thiên Hiểu cái nào, xoay người bỏ đi. Nhưng nàng chỉ mới đi được hai
bước, tiếng bước chân lẹp xẹp giẫm trên đá lại vẳng tới…

Vì Thiên Hiểu mười mấy năm qua chỉ quanh đi quẩn lại ở một chỗ,

nên giờ đi lại rất chậm chạp, nhưng hắn không hề than phiền tí nào, vội vội
vàng vàng đuổi theo Dục Dao. Hắn vừa mới bị nàng mắng xong, cảm thấy
tủi thân, nhưng không dám nói gì nhiều nữa cũng không dám đuổi theo
nắm tay nàng nữa, chỉ lẽo đẽo đáng thương ở phía sau, buồn bã nhìn chằm
chằm nàng…

Dục Dao dừng lại, hít một hơi thật sâu, đang định nói đạo lý rõ ràng

với Thiên Hiểu để cho hắn đừng đi theo nàng nữa, nhưng khi nàng vừa
xoay người, Thiên Hiểu lập tức nói: “Ta sai rồi, nàng đừng giận.”

Bản thân là một sát thủ nên không ai quan tâm đến cảm giác của nàng,

nàng cũng không biết được quan tâm săn sóc là như thế nào, nhưng giờ
phút này dường như nàng hiểu được vì sao Thiên Hiểu lại sợ hãi, đối với
hắn mà nói, tất cả những thứ trên thế gian này giống như người bạn thân đã
cách xa mình hơn mười năm, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài hắn không
thể không lạ lẫm không cảm xúc, nhưng mà hắn lại sợ nàng không vui,
càng sợ nàng… bỏ rơi hắn…

Hai bàn tay Thiên Hiểu đan vào nhau, hắn nói: “Nàng đừng ghét ta,

cũng đừng bỏ rơi ta.”

Xưa nay Dục Dao vốn thờ ơ lạnh lùng, nhưng lúc này lại mềm lòng

đến mức không thể nào nói lời bỏ hắn ở lại.

Thôi vậy, Dục Dao nghĩ, dù sao nàng cũng đi xuống phương Nam,

cùng hắn đi chung một đoạn đường cũng không tệ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.